Tiểu cô nương ngữ khí thực mềm.
Bất quá, cô cũng không chờ được đáp án.
Ngược lại là sự trầm mặc, không biết có phải là ảo giác hay không, cô mơ hồ nghe được tiếng hít thở.
"Xin chào?" Cô rất nhẫn nại, lại lặp lại một lần nữa.
Ngay sau đó.
Điện thoại vội vàng bị cắt đứt.
Trà Trà, "............"
Này sợ là tên ngốc tử đi?
Thấy Trà Trà ngốc lăng, An Uy hỏi một câu, "Làm sao vậy?"
Trà Trà lắc đầu, "Không có gì, cũng không biết là ai gọi tới, một câu cũng không nói, không thể hiểu được liền cúp máy....."
An Uy, "Có thể hay không là bằng hữu của cậu gọi tới? Bởi vì, chúng ta hôm nay đều trốn học, có khả năng có người quan tâm đến cậu?"
Tiểu cô nương liếc hắn ta một cái.
Đôi mắt thủy nhuận tràn đầy ghét bỏ.
"Lại sao có thể? Điện thoại lại không phải của tôi, đây là điện thoại của Giang Ly Hoán, cho dù là quan tâm cũng là nên quan tâm hắn......" Cùng tôi có quan hệ gì?
Hả?
Từ từ?
Điện thoại của Giang Ly Hoán.
Nga, vậy hẳn là tìm Giang Ly Hoán?
Sau đó nghe được giọng nói của cô, nhận thấy được có chút không đúng, lại đem điện thoại cắt đứt?
Vẫn là nên chờ Giang Ly Hoán trở về, lại hỏi hắn vậy.
An Uy ngồi ở chỗ đó, sửng sốt trong chốc lát, điện thoại của Giang Ly Hoán?
Hắn ta nếu nhớ không lầm, bắt đầu từ mấy ngày trước, điện thoại trong tay tiểu cô nương chính là cái điện thoại này đi?
An Uy nhẫn nhịn, nhưng lại không nhịn xuống được, dứt khoát lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991974/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.