Dưới ánh sáng mỏng manh của ánh trăng.
Tiểu cô nương cầm ly thủy tinh ở phòng bếp dạo qua một vòng rồi lại một vòng.
Sau đó không nhịn xuống nhỏ giọng nói thầm một câu, "Đường ở đâu?"
Vì cái gì phòng bếp lớn như vậy liền một hũ đường cát trắng cũng không có? Mật ong cũng không có......
Này đối với tiểu khả ái cô cũng quá không hữu hảo rồi.
Thất Thất đột nhiên hô lên một tiếng, 【 Trà Trà, cô nhìn bên trái, cái hũ bên trái có màu trắng......Chẳng lẽ không phải đường sao?"
Trà Trà liếc mắt một cái, hơi ghét bỏ nói, "Đó là muối......."
Thất Thất, 【............】
Ngô, ai kêu muối và đường lớn lên tương tự nhau chứ?
Không thể trách nó nhận sai.
Tiểu cô nương tựa hồ chưa từ bỏ ý định, lại tìm một vòng.
Đột nhiên, phòng bếp tối đen, trong phút chốc trở nên sáng ngời, Trà Trà cả kinh, ly thủy tinh trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất vỡ vụn.
Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa.
Ngón tay vừa lúc từ chỗ công tắc đến thu hồi.
Đôi mắt ưướŧ áŧ bắt gặp đôi mắt trầm ổn nội liễm.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn đống thủy tinh vỡ nát trên mặt đất, có chút đau đầu, cần phải dọn dẹp sạch sẽ a, bằng không ngày mai người hầu tiến vào, nếu không cẩn thận sẽ bị thương.
Tiểu cô nương thở dài, vẻ mặt rối rắm.
Ngay khi cô đang định khom lưng xuống dọn, đột nhiên giọng nói lãnh đạm vang lên, "Đừng nhúc nhích."
Trà Trà dừng lại hai giây, ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một đạo thân ảnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991928/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.