Trà Trà cười ngọt ngào, bỗng nhiên trở nên có chút quỷ dị.
"Như thế nào? Làm không được sao? Việc đơn giản như vậy, vì sao làm không được chứ?"
Giọng nói mềm mại, tựa hồ mang theo vài phần nghi hoặc.
Thật lâu sau, cô có chút khó xử nhíu nhíu mày.
"Làm không được sao? Vậy không có biện pháp cho ngài cơ hội."
Cho ngươi cơ hội, chính ngươi làm không được, ta đây nếu là làm ra tới một chút chuyện, cũng không nên trách ta tàn nhẫn.
Ninh Tương đã sớm sợ tới mức cả người đầy mồ hôi lạnh.
Nàng rõ ràng......Rõ ràng đã biết ông đã giết chết mẫu thân nàng.
Chính là biết rõ ông đã làm những chuyện gì, nàng cư nhiên còn có thể thành thạo nói với ông những lời đó?
Có thể thấy được năng lực thừa nhận cực kỳ cường đại.
Ông ta nỗ lực kéo khóe miệng, kết quả cũng lộ ra được một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Trà Trà chớp chớp mắt, "Ngài cười khó coi đến như vậy, là đang cố tình khiến ta sợ hãi sao?"
Trà Trà tiểu khả ái tỏ vẻ, ngươi dám làm ta sợ hãi?
Ta đây cũng phải dọa ngươi!
Cô nhìn Ninh Tướng, lộ ra một nụ cười đặc biệt đặc biệt ngọt ngào.
Chỉ là đôi mắt xinh đẹp trong veo, lại lây nhiễm huyết sắc.
Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bấy nhiêu quỷ dị.
Sau đó.
Ninh Tương giống như đang chạy trốn, từ trong phòng cô chạy ra ngoài, té ngã lộn nhào, bộ dáng chật vật đến cực điểm.
Thẳng đến khi chạy ra sân, ông ta mới khó khăn thở ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991912/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.