Mặc Tinh Hoàn thần sắc khẽ động, ánh mắt dừng ở trêи người Trà Trà.
Tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng dò hỏi, "Làm sao vậy?"
Trà Trà lắc đầu, "Không có gì."
Chính là ký ức của Ninh Trà ký ức lượn qua lượn lại ở trong đầu cô mấy lần, khiến cô có chút bực bội.
Ninh Tương cũng không dẫn hai người đưa tới chỗ ở trước kia của Ninh Trà, mà là một nơi xa lạ khác.
Trà Trà dừng lại bước chân, xoay người nhìn về phía Ninh Tương, giọng nói trong trẻo mà lại kiên định.
"Đây không phải sân viện trước kia của ta."
Ninh Tương căng thẳng, vội vàng cười nói.
"Đây là vì ngươi chuẩn bị sân viện mới, sân viện trước kia, mấy ngày trước trời mưa, xảy ra chút vấn đề, hiện tại đang tu sửa."
Ninh Tương căn bản không có nghĩ tới cô còn sẽ trở về.
Từ khi ông ta đem người đưa đi, kết cục mà ông ta dành cho cô đó chính là chết, một quân cờ không dùng được, đối với ông ta mà nói, có thể không có cũng được.
Do đó, đem người một đưa vào trong cung.
Hắn liền làm theo ý tứ của đại nữ nhi, đem sân viện của Ninh Trà hủy đi.
Giờ phút này, ông ta tất nhiên là không dám nói ra.
Tuy nhiên ông ta không nói ra, không đại biểu Trà Trà sẽ không nói ra.
Trà Trà đặc biệt bình tĩnh trả lại một câu.
"Nga, ta còn tưởng rằng là phụ thân cảm thấy nữ nhi không về được, nên đem sân viện hủy đi rồi."
Ninh Tương, "......"
Ông ta theo bản năng nhìn thoáng qua Thái Tử điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991910/chuong-333.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.