Mặc Tinh Hoàn bật cười.
Không cho hắn kêu?
"Được được được, ta không kêu, đều nghe nàng."
Tiểu bảo bối thẹn thùng, hắn hiểu.
Thật vất vả ăn xong rồi cơm trưa, Mặc Tinh Hoàn đứng dậy, duỗi tay đem người chặn ngang bế lên.
Trà Trà sửng sốt, hai tay theo bản năng bảo vệ quần áo của mình, cảnh giác dò hỏi, "Chàng định làm cái gì?"
Nam tử nhìn vào cặp mắt ướt át kia, bất đắc dĩ tiến đến bên tai nàng nói nhỏ, "Ta chỉ là muốn ôm nàng đi ra bên ngoài phơi nắng, cái đầu nhỏ này của nàng, đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Trà Trà ngạo kiều quay đầu, không muốn phản ứng hắn, "......"
Ta rõ ràng cái gì cũng chưa nghĩ.
Phơi nắng thì phơi nắng, xem ngươi còn có chút lương tâm.
Mặc Tinh Hoàn cho người dọn ghế nệm, đặt ở cho có ánh nắng thích hợp.
Dưới ánh nắng kim sắc, tiểu cô nương lười biếng nằm trêи ghế, ánh mặt trời tuy nói là thích hợp, nhưng lại cảm thấy vẫn là có chút chói mắt.
Cô nghiêng đầu, ngón tay trắng nõn kéo góc áo của nam tử.
"Mặc Tinh Hoàn, ánh mặt trời có chút chói mắt."
"Ừm." Hắn gật đầu.
Bàn tay to dừng ở trêи hai mắt của cô, giúp nàng hoàn mỹ che khuất ánh nắng.
"Hiện tại còn chói mắt không?" Hắn nhẹ giọng dò hỏi.
Tinh tế và chu đáo.
Tiểu cô nương lắc đầu, không chói mắt.
Ngay sau đó, cô lại mềm mại nói một câu.
"Ta muốn ăn bánh quế hoa."
"Được."
Mặc Tinh Hoàn đưa một tay, cầm lấy khối bánh quế hoa đưa cho đến bên môi nàng.
Tiểu cô nương đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991906/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.