Chương trước
Chương sau
Trà Trà mới vừa tỉnh ngủ còn chưa có tỉnh hẳn, nhìn Tô Hoán, chớp chớp mắt.
Tựa hồ là đang suy tư vấn đề mà hắn hỏi.
Cơm sáng muốn ăn cái gì?
"Kẹo......"
Cô ủy khuất ba ba nhìn hắn, giọng nói vừa mềm vừa nhu.
Hắn ngày hôm qua đã thu kẹo của cô đi rồi, nói là muốn khống chế lượng kẹo mà cô ăn một chút......
Về sau ăn kẹo, phải trải qua sự đồng ý của hắn.
Ngô, thực ra, cô hiện tại hối hận, không muốn trải qua đồng ý của hắn.
Tô Hoán tràn đầy bất đắc dĩ giơ tay giúp chỉnh lại tóc của cô, động tác nhẹ nhàng.
"Ăn cơm xong lại ăn kẹo, được không?"
Nghe vậy, Trà Trà gục đầu xuống, rũ mắt, toàn thân đều ở tản ra hơi thở ta không vui.
Bộ dáng kia, thật khiến người ta đau lòng.
Tô Hoán thở dài, nhường một bước, nhẹ giọng hống cô.
"Nghe lời, buổi tối mang em đi ăn bánh kem nhỏ."
Bánh kem nhỏ?
Trà Trà đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh nhìn hắn, "Thật sự?"
Giọng nói mềm mụp tràn đầy sung sướиɠ.
"Ừ, thật sự."
Tô Hoán trong lòng mềm đến rối tinh rối mù.
Vừa ngoan vừa mềm lại vừa đáng yêu, còn mẹ nó còn đặc biệt ngọt?
Hắn nếu là không xuống tay, như vậy mới không phải một người bình thường!
"Vậy Trà Trà hiện tại đi rửa mặt trước?"
"Được."
Trà Trà gật gật đầu, xoay người liền nhảy nhót rời đi.
Mới vừa nhảy nhót một bước, bước chân đột nhiên dừng lại.
Cô nghiêng đầu, nhìn về phía phòng khách đột nhiên từ đâu xuất hiện nhiều thêm ba người, trong khoảng thời gian ngắn, mấy người đó mắt to mắt nhỏ.
Trà Trà vẻ mặt mộng bức, "???"
Mờ mịt trong chốc lát, cô lại quay đầu nhìn Tô Hoán, đôi mắt ướt át tràn đầy khó hiểu, "???"
Tô Hoán bị cô nhìn, tim đều sắp tan chảy.
Hắn giơ tay xoa xoa đầu cô, "Không có việc gì, đi rửa mặt trước đi."
"Ừm." Trà Trà gật gật đầu.
Mắt nhìn tiểu cô nương đã đi vào toilet, Tô Hoán sắc mặt dần dần lạnh xuống, khi cô ra khỏi phòng, hắn đã cố ý đứng chắn ở trước tầm mắt của cô, không muốn để cô có phiền não gì.
Kết quả vẫn là chỉ trong chớp mắt, bị Trà Trà thấy được.
"......" Quên đi, là hắn ngớ ngẩn, ba người to như vậy, sao có thể nhìn không thấy?
Tô Hoán thu hồi suy nghĩ, xoay người một lần nữa nhìn về phía Tô phu nhân và Giang Khẽ Ngôn đang trong bộ dáng khϊế͙p͙ sợ.
Giang Khẽ Ngôn, "???" Con gái ở trước mặt hắn mềm mại như vậy sao?
Trước kia cùng với bà cãi nhau rồi giận dỗi bỏ đi là ai???
Tô phu nhân, "????"
Con trai của bà không phải là một tên ác ma sao?
Lạnh lẽo giống như tòa băng sơn, như thế nào hiện tại lại ôn nhu như vậy?
Chỉ nói một câu cũng cực kỳ ôn nhu?
A......Bà hoài nghi con trai của bà đã bị đánh tráo, nhưng bà không có chứng cứ.
Quý Nhan ở một bên, đã sớm xấu hổ đến đỏ mặt, hốc mắt có nước mắt muốn rơi xuống.
Thẳng đến giờ khắc này, cô ta cũng không dám tin tưởng, cái người được cho là dã nam nhân, kỳ thật chính là Tô gia Tô Hoán Tô thiếu gia......
Loại xoay ngược dòng này, cô ta thật sự vô pháp tiếp thu.
Nhưng cố tình, sự thật bãi ra ở trước mắt.
Thậm chí, cô ta liếc nhìn Giang Khẽ Ngôn thái độ đạm nhiên kia, cô ta đều phải hoài nghi, Giang Khẽ Ngôn có phải hay không đã sớm biết dã nam nhân này là Tô Hoán?
Nếu thật là như vậy, vậy chuyện mà mấy ngày này cô ta làm, chẳng phải chính là từ đầu đến đuôi đều là chê cười!
Tô Hoán trực tiếp đem ánh mắt dừng ở trêи người Giang Khẽ Ngôn, "Bác gái? Ngài có thời gian, nhưng tôi lại không có thời gian, đợi chút tôi còn phải mang Trà Trà đi ăn cơm sáng."
Giang Khẽ Ngôn, "......"
Tô phu nhân vô ngữ ho nhẹ hai tiếng, ý bảo Tô Hoán khách khí một chút, đó là mẹ vợ tương lai của ngươi!
Tô Hoán kiềm chế cảm xúc của mình, ẩn nhẫn nói, "Cùng nhau đi."
Tới cũng tới rồi, vậy ngồi cùng nhau hảo hào nói chuyện đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.