Trà Trà nghiêm túc đem từng câu từng chữ của bác sĩ nhớ rõ.
Muốn bao nhiêu ngoan liền có bấy nhiêu ngoan.
"......" Sở Lê đứng ở một bên sắc mặt phức tạp.
Sớm biết rằng sẽ như vậy, hắn sẽ không cùng bác sĩ nói những điều đó.
Hắn ta nói: Mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều phải đem bệnh tình của Tô Hoán bệnh nói tới thập phần nghiêm trọng, khiến tiểu cô nương đau lòng......
Hiện tại nhìn tình huống này, "......" Ta cảm thấy ta thật mẹ nó........
Hắn ta nghiêng đầu, nhìn về phía Tô Hoán.
Thật sự không nói nên lời.
Sở Lê thừa dịp Trà Trà cùng bác sĩ giao lưu, hắn đi đến trước mặt Tô Hoán nhìn thoáng qua.
Ánh mắt dò hỏi: Phát sốt rất nghiêm trọng?
Tô Hoán: Ừ, rất nghiêm trọng!
Sở Lê, "............" A!
Trước kia thời điểm khi cậu cầm dao, cũng không thấy cậu nhăn mặt.
Hiện tại......Chỉ phát sốt, muốn chết muốn sống, còn biết xấu hổ hay không.
Có lẽ là Sở Lê ghét bỏ quá mức rõ ràng, Tô Hoán nhìn hắn ta cười lạnh một tiếng.
Giây tiếp theo.
Sở Lê nhìn thấy Tô Hoán đột nhiên không hề do dự khụ khụ hai tiếng, "???"
Trà Trà nghe thấy, vội vàng chạy tới biểu đạt quan tâm.
"Tô Hoán? Anh làm sao vậy?"
"Bác sĩ ngài lại đây nhìn xem a?"
"Ai, tiểu sở tử anh lùi xa ra một chút, không cần chắn anh ấy phơi nắng."
Sở Lê, "............"
Bác sĩ, "............"
Tô Hoán lặng yên không một tiếng động hướng tới Sở Lê ném cái ánh mắt khinh thường: Có thấy không?
Sở Lê tức giận đến trợn trắng mắt.
Nói Tô Hoán không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991830/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.