Dù cho Thất Thất khí đến tự bế.
Vẫn như cũ thay đổi không được hiện thực......
Trà Trà thấy tâm tình của Tô Hoán không tồi, con ngươi xoay chuyển.
Rồi sau đó chột dạ nói, "Tô Hoán a, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tô Hoán đáy lòng đột nhiên có một dự cảm bất an, "Chuyện gì?"
Hắn như thế nào cảm thấy, cô gái nhỏ so với trong tưởng tượng của hắn thông minh hơn nhiều?
Hiện tại đều biết thừa dịp lúc tâm tình hắn đang tốt, muốn nói chuyện với hắn......Nếu là cô đem ánh mắt chột dạ kia giấu đi một chút, hắn thật ra có thể phi thường phối hợp giả bộ mờ mịt.
Trà Trà, "......Kỳ thật cũng không có việc gì, một chút nữa tôi phải về nhà một chuyến, giữa trưa liền không cùng anh ăn cơm, có khả năng không kịp."
"Uh, đã biết, về nhà." Tô Hoán giọng nói rầu rĩ.
Trêи mặt viết hoa: Tôi rất không vui.
Bộ dáng u oán kia, giống như tiểu cô nương bị vứt bỏ.
Trà Trà giật mình, "Tôi lại không phải không cần anh, buổi tối tôi nhất định sẽ trở về."
Cho nên, đừng có không vui a!
Anh không vui, Tôi nhìn thấy......Cũng cảm thấy khó chịu.
Trà Trà nhíu nhíu mày, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Tô Hoán liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu, nói, "Được."
Chỉ là, giọng nói vẫn rầu rĩ như cũ.
Trà Trà thử thăm dò mở miệng hỏi, "Tôi đây không ăn cơm trưa?"
Tô Hoán, "Ừ."
Trà Trà, "......Tôi trở về nói mấy câu, thực mau sẽ trở lại?"
Tô Hoán, "Ừ."
Trà Trà, "............Vậy anh đi cùng tôi đi? Đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991817/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.