Không biết qua bao lâu.
Giọng nói mềm mại của Trà Trà vang lên.
"Tô Hoán? Tôi muốn đi tìm kẹo......"
"Uh." Tô Hoán gật đầu, lại không có không có động tĩnh.
Lại một lát sau.
Trà Trà thật sự nhịn không được nữa, cô thở dài, có chút buồn bực nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Anh không buông tôi ra, tôi làm sao đi tìm kẹo được a?"
Hắn vẫn luôn ôm cô như vậy, cô đi không được a!
Nghe vậy, Tô Hoán vẻ mặt nghiêm túc đem người buông ra, hơn nữa lui ra phía sau một bước.
Trà Trà liếc nhìn hắn một cái, không hé răng, xoay người đi vào phòng tìm kẹo, "......"
Nga, tổng cảm thấy Tô Hoán có chút kỳ quái.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì......
Tô Hoán đứng tại chỗ vài giây, rồi sau đó vội vàng chạy nhanh vào toilet, hung hăng tạc nước lạnh lên mặt, nhiệt độ lạnh lẽo, miễn cưỡng đem suy nghĩ của hắn kéo trở lại vài phần.
Hắn sắc mặt vi diệu nhìn nhìn vào gương, lúc này phát hiện vành tai phiếm hồng, gương mặt kia, rốt cuộc không trang lạnh nhạt được nữa.
Bởi vì lúc này, gương mặt của hắn đã nhiễm một tầng màu đỏ.
Ước chừng là xấu hổ......
Trà Trà cầm kẹo từ trong phòng đi ra, ngay sau đó liền phát hiện người vốn dĩ nên đứng ở chỗ đó hiện tại đã không thấy đâu, cô kinh ngạc gọi một tiếng, "Tô Hoán?"
"Tôi ở đây."
Giọng nói trầm thấp phát ra từ trong toilet.
Trà Trà gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, người còn ở đây, vậy là tốt rồi.
Cô rũ mắt nhìn nhìn kẹo ở trong tay, con ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991815/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.