Sau khi ăn cơm trưa xong.
Tô Hoán chủ động đứng dậy thu dọn.
Sắc mặt Trà Trà không khỏi nhiều thêm vài phần ửng hồng, cô rũ mắt, có chút ngượng ngùng nói.
"Anh cứ coi đây như là ở nhà mình!"
Ở nhà mình?
Tô hoán động tác dừng một chút, có chút kinh ngạc nhìn Trà Trà.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô gái nhỏ, Tô Hoán cười cười, "Ân, cảm ơn khích lệ."
Em nói xem như nhà mình, tôi đây liền nghe theo.
Liền tính thêm cái ân huệ gì đó, hắn......Cũng không ngại.
Ngay sau đó.
Trà Trà lại tìm ra điện thoại, sau đó nghiêm trang nhìn Tô Hoán.
"Tô Hoán, tôi hiện tại phải kiếm tiền, cho nên, một lát nữa anh không cần nói chuyện nói chuyện với tôi, anh chơi một mình đi."
Tô Hoán sắc mặt thay đổi, "???"
"Nhất định phải phát sóng trực tiếp sao?" Hắn hỏi.
Hắn không muốn quá nhiều người nhìn thấy cô.
Trà Trà sắc mặt ngưng trọng, nhanh chóng giải thích.
"Bởi vì không phát sóng trực tiếp sẽ không có tiền, không có tiền tôi sẽ không có ăn, tôi không có ăn, cũng sẽ không thể nuôi anh, cho nên, không phát sóng trực tiếp = chúng ta hai người sẽ đói chết."
Tô Hoán, "......Sẽ không." Tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Trà Trà lắc đầu, nỗ lực hướng tới Tô Hoán giáo huấn bài canh gà của tiên nữ, "Anh cũng không thể mỗi ngày chạy đi rút thăm trúng thưởng a! Dù may mắn đến đâu, cũng sẽ có một ngày uổng phí! Làm người, nhất định phải làm đến nơi đến chốn, dựa vào nỗ lực của chính mình để kiếm tiền."
Tô Hoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991800/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.