"Thất Thất, sao ta lại quay lại đây?"
Trà Trà nhìn cây hoa đào xinh đẹp đang nở rộ trước mặt, có chút sững sờ.
Cô cong môi, rất không vui.
"Mỗi lần ta trở lại đây, ngươi không thể nói trước sao? Vi diện kết thúc, cũng không nhắc nhở."
Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn vào đó là vài phần u ám.
Cô còn không kịp tạm biệt Chu ca ca, nếu Chu ca ca không nhìn thấy cô ấy thì sao?
Nghĩ đến đó, Trà Trà mếu máo, vẻ mặt càng thêm mất mát.
Tâm trạng không vui, không vui.
Ngày đầu tiên không có Chu ca ca.
Cô rũ mắt xuống, vô thức sờ vào túi mình, "........." Rỗng, trống rỗng?
"Thất Thất! Mau ra đây, kẹo của ta đâu?"
Tại sao kẹo của ta lại biến mất???
Chu ca ca không có ở đây, kẹo cũng vậy? Ngươi đang cố ý chọc tức ta?
"Thất Thất! Thất Thất!"
Trà Trà giống như một con thú nhỏ, hung hăng quay đi quay lại.
Chuyện gì đã xảy ra? Thất Thất đã biến mất?
[ Tôi tôi tôi....Tôi đến..... đến rồi......] một đợt hoảng loạn ập đến.
Nó không ngờ rằng vi diện này sẽ kết thúc đột ngột như vậy.
Theo lý thuyết là còn một thời gian nữa.
Thật may mắn, các nhiệm vụ đều đã hoàn thành nên không bị ảnh hưởng nhiều, nó nhỏ giọng an ủi, [ Trà Trà, đừng hoảng sợ, hãy nghe tôi, nếu cô rời khỏi thế giới đó, thì Chu ca ca chắc chắn sẽ rời đi giống cô, vì vậy, đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, chúng ta đừng hoảng sợ! ]
"Còn đường của tôi thì sao?" Cha Cha khó hiểu hỏi.
".......Kẹo của ta đâu?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991724/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.