Trà Trà ngây người nhìn hai bàn tay trống không của mình, vẻ mặt mờ mịt.
"Chu ca ca?"
Chu Kình Hoán nhìn lại cô.
Thật sự tức giận.
Thật sự khó chịu.
Tuy nhiên, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, cơn tức giận của anh lại biến mất sạch sẽ.
Không có biện pháp gì với cô ấy.
Anh bất đặc dĩ thở dài, "Trà Trà, em phải nhớ rằng sau này em không được phép nhận phong thư màu hồng."
"Hả? Được nha, đều nghe anh." Không được nhận phong thư màu hồng.
Ừm, nhớ kỹ!
"Vậy thì chúng ta đi bây giờ đi ăn cơm?" Cô chớp chớp mắt.
Rõ ràng không đem những thứ kia để trong lòng.
Chu Kình Hoán giơ tay xoa xoa mí tâm, sủng nịch gật đầu, "Được rồi, nghe theo em."
Cô gái nhỏ chính là vô tâm vô phế.
Nếu cô không hiểu thì cho cô không hiểu đi, đống thư tình này, cô còn chưa mở ra xem, anh đã ném tất cả vào sọt rác.
Còn không biết những gì được viết bên trong.
Còn tò mò?
Điều đó thậm chí không tồn tại.
Cô ấy không tò mò về bất cứ thứ gì khác ngoài trừ đồ ăn.
Chu Kình Hoán vốn tưởng rằng mình đã thắng, nhưng thế nào cũng không nghĩ đến.
Ngày hôm sau.
Trong tay Trà bảo của anh có một đống phong thư khác được vẽ bằng nhiều họa tiết khác nhau.
Chỉ có điều lần này, nó không phải màu hồng.
Phong thư có đủ màu xanh, đỏ, trắng, tím nhưng đặc biệt không có màu hồng.
Nhưng cố tình, sau khi nhìn thấy anh, cô gái nhỏ rất đắc ý nói với anh.
"Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991721/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.