Nghe điều này, Trà Trà đã nghiêm túc suy nghĩ.
Nghe có vẻ có lý.
Dù sao cũng không ai nghe thấy.
Ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói ai oán yếu ớt vang lên.
"Hay là Trà bảo bảo lừa anh sau lưng còn có người khác? Sợ người khác nghe thấy? Cho nên không cho anh gọi Trà bảo?"
Chu Kình Hoán giọng nói tràn đầy mất mát.
Trà Trà sững sốt, cô đột ngột đứng dậy, trên mặt nghiêm túc phản bác, "Anh nói bậy! Em không có ai khác sau lưng anh!"
Cô gái nhỏ rõ ràng là bị kích thích, giọng nói của cô ấy lớn hơn bình thường một chút.
Chu Kình Hoán sững sờ nhìn cô, hiển nhiên anh không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như thế này.
Trong nháy mắt.
Trên mặt anh ấy tràn đầy ý cười.
Làm thế nào có thể ngoan như vậy? Mềm mại như vậy?
Trong lúc kích động, Trà Trà cũng không nhận ra có gì đó không ổn.
Thất Thất, [.......... Trà Trà, ngẩn đầu nhìn xung quanh xem.]
Trà Trà, "Ừm."
Theo hướng dẫn của Thất Thất, cô ngước mắt lên và nhìn xung quanh.
Hả?
Chỉ thấy tất cả mọi người trong lớp đều đang nhìn cô.
Trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc, buồn bã, thương tâm, đố kỵ, ghen tị còn có tò mò thắc mắc.
Cô hơi giật mình, thời điểm cúi đầu xuống, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Chu Kình Hoán tâm trạng rất tốt.
"..........." Cho dù không hiểu, cô cũng biết mình bị Chu ca ca trêu chọc.
Trà Trà không vui.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cô ngồi xuống, mở sách, hai mắt vô hồn, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991713/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.