Bóng đèn Ninh Phong nhấp nháy và sáng rực.
Cuối cùng, cũng không thể đem cơm ăn xong.
Ăn đến một nữa, hắn không thể chịu được oán khí nồng đậm từ trên người Chu ca của mình. Đam Mỹ Hài
"Tôi tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện rất quan trọng, Chu ca, Trà ca, tôi đi trước một bước, các người từ từ ăn!"
Ném xuống những lời này, Ninh Phong nhanh chóng rời đi.
Trà Trà liếc nhìn bóng dáng đang rời đi của hắn ta, "Chu ca ca, sau này anh nên đối xử tốt hơn với anh ấy, ai, anh ấy còn trẻ lại ngốc như vậy? Ngay cả chuyện quan trọng cũng có thể quên được."
Trong lời nói có vài phần bất đắc dĩ.
Chu Kình Hoán tâm tình vui vẻ cong môi, "Ân, Trà Trà nói cũng có lý."
Không có bóng đèn Ninh Phong, Chu giáo bá thường thường gắp đồ ăn cho Trà Trà, ân cần chăm sóc.
Sau bữa ăn.
Trà Trà, "!!!"
Chu ca ca thật tốt bụng! Bóc vỏ tôm, gắp đồ ăn, còn khen cô nữa!
Chu giáo bá, "!!!"
Vui vẻ!
Gắp đồ ăn cho tiểu khả ái cảm giác thật tuyệt.
Hiện tại anh muốn đem người nhét vào túi, đem về nhà nuôi để không ai nhìn thấy, từ đó về sau chỉ thuộc về anh.
Trà Trà sờ vào cái bụng nhỏ đã no, sau đó đứng dậy, chạy nhanh đi thanh toán tiền.
À, là cô ấy mời ăn cơm, vì vậy cô ấy phải thanh toán tiền.
Không thể để Chu ca ca thanh toán tiền trước được.
Chu Kình Hoán liếc nhìn tin nhắn được gửi tới trên điện thoại, nụ cười trên mặt càng sâu.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991692/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.