Ninh Phong chịu đựng khoảng nửa phút.
Cuối cùng, thật sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Anh ta cười và chạy ra ngoài với mong muốn sống sót.
Chu Kình Hoán tức giận nhíu mày, "..........."
Khi hắn muốn hung hăng đánh Ninh Phong một trận, Ninh Phong đã nhanh chân chạy mất rồi.
Anh nắm lấy cây kẹo mút trên tay với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Ninh Phong trước nay chưa bao giờ dám lớn mật như vậy, đương nhiên cũng không nhạy bén như vậy.
Mệt mỏi, anh nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ dễ thương của mình.
Ừm, tất cả đều học được bởi tiểu khả ái này.
Trà Trà chớp mắt nhìn anh, vô tội nhìn anh, như đang hỏi: Sao vậy?
"!!!"
Ba giây sau.
Chu Kình Hoán đút đường vào túi rồi nhanh chóng rời đi, tay ôm mũi.
Trà Trà ngẩn ra, "..........Ngốc, Thất Thất, tại sao anh ta lại bỏ chạy?"
Thất Thất, [ Cái này..........Tôi không biết, có lẽ là đi tìm Ninh Phong! ]
"Này, quan hệ của bọn họ rất tốt, tình anh em." Trà Trà ghen tị nói.
[ Ai nha m, Trà Trà, Chu giáo bá có tiểu phong tử, cô cũng có tôi nha! ]
"..........Nhưng tiểu phong tử là người, còn ngươi thì không phải."
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Thất Thất đã bị đâm một đao.
Làm hệ thống là sai sao?
Nó muốn làm hệ thống sao?
Nó cũng muốn trở thành một con người a!
Nghĩ đến đó, Thất Thất oa oa khóc lớn.
Trà Trà xoa xoa hai tay, vẻ mặt bất an.
Thất Thất, Thất Thất như thế nào lại khóc?
Cô sờ sờ túi, rối rắm một hồi mới mới lên tiếng an ủi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991682/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.