Trước khi Trà Trà đi ra.
Chu Kình Hoán đã đem Ninh Phong đuổi đi.
Thời gian kế tiếp, anh và Trà Trà ở cùng nhau là được.
Anh không muốn một cái bóng đèn lớn như Ninh Phong.
Sau khi Trà Trà mua một vòng đồ ăn vặt, cô ấy bước ra khỏi cửa hàng trên mặt nang một nụ cười hạnh phúc.
"Thật sự rất dễ dàng thỏa mãn." Chu Kình Hoán nhìn đôi mắt sáng ngời của cô gái nhỏ đầy cảm khái.
"Hả? Anh nói cái gì?"
Cô vừa nhìn thấy môi mỏng của Chu Kình Hoán mấp máy, hình như muốn nói gì đó, nhưng lại nghe không rõ.
"Nói em thật đáng yêu."
Chu giáo bá hiếm khi nói một câu như vậy để hống cô gái nhỏ.
Ai ngờ, Trà Trà cũng không phản ứng gì nhiều.
Cô ấy lấy trong túi ra một cây kẹo mút vừa mở nó ra vừa nói.
" Nga, em biết em đáng yêu, anh không cần nói em cũng biết, nếu muốn khen em, anh có thể học hỏi một chút tiểu phong tử cách nịnh hót!"
Nghe tới thật là tâm hoa nộ phóng!
Chu Kình Hoán giật giật khóe miệng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Ninh Phong???
Tiểu điên tử? Tại sao không gọi Ninh Phong là tiểu ngốc tử?
Anh thật sự rất tức giận.
Mặc dù biết rõ cô đối với Ninh Phong không phải loại tình cảm đó, nhưng anh vẫn rất tức giận.
Nhắc tới Ninh Phong, Trà Trà mới nhớ tới, xoay người mơ hồ nói: "Tiểu Phong Tử đâu?"
"Tiểu ngốc tử có việc gì, đã đi trước."
Chu giáo bá sắc mặt rất khó coi.
Lại cứ, Trà Trà chỉ nhìn anh ta một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991677/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.