Ninh Phong tưởng tượng lung tung.
Hắn thậm chí không biết rằng bộ dáng của mình đã lọt vào mắt của Chu Kình Hoán.
Chu giáo bá cảm thấy mình thật ngốc.
Tại sao lúc trước anh ta lại chấp nhận một tiểu đệ ngốc nghếch như vậy?
Hai người rời khỏi khu dạy học, quen thuộc cửa nẻo trèo qua bức tường gần cổng.
" Chu ca, lần này chúng ta đi chơi ở đâu?"
Chu Kình Hoán không ngẩng đầu lên, "........Về nhà ngủ."
Ninh Phong ngồi dựa vào tường suýt nữa ngã lăn ra, "???"
Về nhà ngủ? Có đáng phải trèo tường trốn học sao?
Ngốc.
Mãi cho đến khi hắn đi theo đến căn hộ của Chu Kình Hoán gần trường học và nhìn thấy Chu ca vào phòng ngủ mà không nói một lời, hắn mới chắc chắn rằng Chu ca của mình thực sự trốn học để về nhà ngủ.
Hắn ngựa quen đường cũ sờ sờ cái gối, nằm trên ghế sofa và tìm điện thoại, và bắt đầu trò chơi.
Bên trong phòng ngủ.
Chu Kình Hoán ôm chăn phát ngốc.
Chỉ cần anh ta nhắm mắt lại, sẽ xuất hiện khuôn mặt tươi cười của tiểu ngốc nghếch kia.
Lớn lên thật ra rất xinh đẹp, nhưng tại sao lại ngốc nghếch như thế?
Chu giáo bá cũng không biết, khóe môi của anh đã sớm nhếch lên.
Cho đến khi buổi sáng tan học.
Chu Kình Hoán và Ninh Phong đều không xuất hiện trong lớp nữa.
Trà Trà bề ngoài vẫn yên lặng.
Trên thực tế, cô ấy đã liên tục phát ra tiếng bíp lặng lẽ với Thất Thất.
" Thất Thất, bọn họ có phải trốn tiết không?"
[ Đúng vậy a! Bọn họ trốn học.]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991662/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.