Bạch Trà đếm tiền trong tay, trong lòng đột nhiên xúc động nói: " Thất Thất, nếu ngươi có thể ăn thì thật tuyệt, ta có thể dẫn ngươi đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon!"
Thất Thất, [.........] đáng thương rơi nước mắt đau lòng.
Có rất nhiều thức ăn ngon, đều không có duyên với nó.
Tiểu thống, thật sự tràn đầy bi kịch.
Bạch Trà thở dài một hơi, cô lại không thể cười vui vẻ.
Cô bỏ rất nhiều tiền vào túi, sau đó vỗ vỗ cái túi căng phồng, đi về phía quán ăn vặt cạnh trường.
Rất nhiều tiền, sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon!
Bắp rang bơ! Hoa quả sấy khô! Coca! Ta tới sủng hạnh các em đây!
Đầu ngõ.
Mấy thiếu niên lưu manh đã sợ hãi đến mức muốn khóc.
Mẹ nó......
Từ đâu đến một tiểu ác ma?
Chỉ với mấy chiêu đã đem bọn họ toàn bộ đánh ngã!
Sau đó.........Sau đó còn yêu cầu bọn họ phải đưa tiền........
Ah, thể diện tất cả đều mất hết.
Bọn họ nhìn túi của mình trống rỗng.........Đau lòng muốn chết.
Mãi cho đến khi bóng dáng của Bạch Trà biến mất, bọn họ mới nâng đỡ lẫn nhau trốn khỏi đây.
Quá, quá đáng sợ!
Bọn họ sẽ không bao giờ muốn xuất hiện ở chỗ này nữa!
Trên đỉnh đầu, trăng rằm treo lơ lửng trên bầu trời bị mây đen che lại.
Trong con hẻm yên tĩnh, có hai thiếu niên chậm rãi đi ra, tuổi thoạt nhìn không lớn lắm.
Người phía trước, vừa lạnh vừa hung, ánh mắt sắc bén, đường nét tinh xảo như được chế tác tỉ mỉ, hiển nhiên không phải người thường.
Người ở phía sau trông cũng đẹp, nhưng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991652/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.