Hệ thống suy nghĩ về điều này một lúc, nó vẫn là cảm thấy rằng cần phải nhắc nhở Bạch Trà một chút. Hiện tại vừa mới bắt đầu làm nhiệm vụ, tư tưởng của Bạch Trà còn chưa thành thục. Thừa dịp vẫn chưa thành thục, nó còn có thể dạy lại, nếu để Bạch Trà nhận định đạo lý này, thì coi như xong thật rồi! Hệ thống ngốc bạch, chuẩn bị online giảng bài trực tuyến! [ Trà Trà, suy nghĩ của ngươi không đúng, chúng ta nhất định phải dùng tình yêu sưởi ấm họ, nhất định phải dùng tình cảm chân thành để cảm hoá............ Nói chuyện một hồi, hệ thống cũng cảm thấy có chút buồn cười. Ngay cả giọng nói cũng không khỏi trầm xuống một chút, nội tâm tỏ vẻ: Nó có chút chột dạ. Này là nó đang nói cái gì? Ngay cả nó cũng cảm thấy không đáng tin cậy, huống chi là Trà Trà của nó? Quả nhiên giây tiếp theo, Bạch Trà ưu nhã trợn mắt. "587, tuy rằng ta không muốn phản bác, nhưng ngươi thật sự là ngu ngốc! Đối với kẻ xấu như vậy, ngươi như là đang cho họ thêm thời gian tính toán ta sao?" Như vậy không phải là ngốc sao? Ân, phải diệt cỏ tận gốc! Đừng mãi làm một người mềm yếu dễ bắt nạt, nếu không sau này sẽ còn vô vàng rắc rối đang chờ cô! Bạch Trà không ngần ngại phổ biến một ít kiến thức khoa học với hệ thống về tất cả các ví dụ nói về cảm xúc, tình yêu với những kẻ xấu và cuối cùng là sẽ bị giết hại dưới tay của kẻ xấu. Hệ thống im lặng. [............] Nó thua rồi! Chờ nó sàng lọc lại thông tin rồi nói tiếp nhé! Bạch Trà cảm thấy rằng cô không thể cùng một lúc nói quá nhiều với hệ thống, nếu cô nói quá nhiều, hệ thống không thể tiêu hóa hết được. Thật là, ngốc như vậy, còn nói là dạy cô, thật ra so với cô cũng không hiểu biết bao nhiêu. Cô đã cố gắng làm theo kịch bản cũ của nguyên chủ, và bây giờ cô đã biết mình phải làm gì tiếp theo, còn 587 dường như, đến bây giờ vẫn chưa thể tiêu hoá hết! Tại một nơi nào đó. Ngốc bạch hệ thống đang ôm quyển sách. Nó cảm thấy điều trong sách nói không đúng lắm. Không vui! Sau hai ngày ở chung, nó cảm thấy sức lực của Bạch Trà không có bất cứ vấn đề gì. Trà Trà của nó không cần nâng cao thực lực, đã rất mạnh rồi! Có thể vật ngã người và dễ dàng phế bỏ cánh tay của người đàn ông! Chẳng lẽ như vậy còn không đủ mạnh? Đừng đùa! Hãy nhìn xem Bạch Trà đã đem nữ nhân xấu xa kia doạ thành bộ dáng gì rồi? Bây giờ nếu nó còn không biết, thì nó sẽ bị Bạch Trà bỏ càng ngày càng xa......... Bạch Trà liếc nhìn Bạch Diên một cái, " Chị bây giờ nên đưa tôi về nhà." Bạch Diên vốn còn đang sợ hãi, nghe được giọng nói này liền toàn thân run rẩy, "........ Được." Cô ta còn chưa lấy lại được bình tĩnh thì Bạch Trà nắm tay cô ta bước ra khỏi quán cà phê. Ân? Bạch Trà luôn cảm thấy hình như cô đã quên mất cái gì đó. Nhưng là quên cái gì? Lại không nghĩ ra....... Nga....... Xoa xoa cổ tay. Cô đứng tại chỗ, nhìn lên trời, vẻ mặt trầm tư, lại suy nghĩ trong ba giây. Ba giây sau. Vẫn không nhớ ra......... Vẫn là quên đi, trở về nhà rồi nói! Bạch Trà lên xe, sau khi xe nổ máy chạy được một lúc sau, điện thoại di động của cô đột ngột vang lên. Cô ấy nhấn vào xem. Nga! Giờ thì cô đã biết mình quên mất cái gì rồi. Bị quên đi Tô Kình Hoán, "..." A! cô gái nhỏ! Hóa ra tôi không quan trọng như vậy! Tin nhắn từ Tô Kình Hoán cho thấy sự vội vàng của anh ấy: Em đang ở đâu? Tại sao không có ai trong quán cà phê? Em đã gặp được người bạn mà Bạch Diên nói chưa? Bọn họ có làm gì em không? Bạch Trà nhìn chằm chằm vào điện thoại và xem các câu hỏi trên. Thành thành thật thật trả lời, theo thứ tự. 1. Em đang ở trên xe. 2. Em đã yêu cầu Bạch Diên đưa em trở lại biệt thự. 3. Ân, đã gặp được. 4 Bạn của chị ấy không thành thật, vì vậy em đã cho hắn ta một bài học. Đính kèm theo đó là một biểu tượng cảm xúc...........jpg dễ thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]