Nam Sơn mặt mày tỉnh rụi, mặt không biểu cảm thốt ra mấy câu nói có phần ba chấm kia.
Cứ dây dưa mãi như thế cũng không phải chuyện tốt, thôi thì cứ lừa bọn họ cho rồi.
Đợi cho cặp đôi chân tình này chính miệng thừa nhận rồi lại tìm chứng cứ sau sẽ dễ hơn nhiều.
Sao cô ta lại biết? Cao Thuận và Tiểu Điềm nhìn nhau, đều vô cùng kinh ngạc. Mấy câu mà bọn họ mới nói ban nãy đều bị cô gái kia đọc vanh vách.
Đại Bạch và Tiểu Tửu thì ngu người, Nam Sơn đang làm gì đấy?
Nam Sơn thản nhiên liếc hai người kia một cái:
- Còn cần tôi đọc tiếp nữa không? Nói thật cho hai người biết, tôi đang giữ ghi âm hai người hẹn hò với nhau đấy.
Cao Thuận cắn chặt hàm răng, trong lòng thầm nghĩ cô đang lừa ông ta mà thôi. Nếu như là thật thì cô ta đã lấy ra từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ. Nhất định là trùng hợp, nhất định thế! Ông ta đang tự nhủ với bản thân.
Chết đến nơi còn mạnh miệng, Nam Sơn phun vỏ hạt dưa ra, hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào đũng quần Cao Thuận một lúc mới quay đi.
Bản năng Cao Thuận cảm thấy không ổn lắm.
- Ông xài Okamoto mà còn bảo là hôm nay nhất định sẽ thỏa mãn Tiểu Điềm, để cô ta mấy ngày không xuống giường nổi, nói không ngượng mồm.
Nam Sơn chỉ vào Tiểu Điềm:
- Cô diễn cũng tốt lắm, còn gì mà đừng mà, không thở nổi, ôi xời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124417/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.