Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Nam Sơn dại ra. Ai cho cô biết vì sao Cố Thăng lại ngủ trên sàn phòng cô với được không?
Cảm giác mềm mại trên bờ môi cho cô biết mình đang đối miệng với Cố Thăng.
Cô chống tay lên ngực anh rồi vội vàng bò dậy.
Cố Thăng vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ. Anh nói với vẻ đầy tiếc nuối:
- Sao biến mất nhanh vậy chứ?
Vừa nghe xong câu này thì Nam Sơn không nhịn được mà đạp cho anh một cái. Nếu cô không dậy nhanh thì anh ta còn định làm gì?
- Au!
Cố Thăng ăn một đạp vào đùi thì tỉnh lại ngay.
Nam Sơn nương theo ánh sáng leo lét của máy điều hòa đi bật đèn.
Cố Thăng thấy Nam Sơn ngồi bên giường với sắc mặt không tốt lắm, và nhìn anh với ánh mắt nghiền ngẫm.
Anh giật nảy mình nhớ đến giấc mộng vừa rồi.
Một suy đoán không tưởng nảy ra trong lòng Cố Thăng, có khi đó không phải là một giấc mộng đâu. Nghĩ thế, anh mừng như mở cờ trong bụng.
Nam Sơn bình tĩnh lại một chút rồi lên tiếng:
- Anh vào bằng cách nào đấy?
Vụ này à… Cố Thăng đảo mắt:
- Mở khóa vào.
Sợ cô hiểu lầm, anh nôn nóng giải thích:
- Khoảng 11h mưa to sấm sét ầm ĩ, đã thế đèn ngủ lại còn tắt mất. Tôi gõ cửa phòng cô định hỏi xem còn dư cái đèn ngủ nào không.
Tầm 11h? Lúc đó linh hồn Nam Sơn còn đang bám vào chiếc USB kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124318/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.