Mạnh Thanh Hà không đi nữa, dường như có chuyện muốn nói với bọn họ.
Nam Sơn cảm thấy kỳ lạ, bèn hỏi:
- Dì Mạnh à, sao dì không đi tiếp vậy. Có chuyện gì sao?
- Chuyện này…
Mạnh Thanh Hà cười một cách ngại ngùng:
- Mẹ chồng tôi hơi keo kiệt chút, có thể bà ấy sẽ không cho hai người ở nhờ đâu.
Thì ra là muốn nói chuyện này.
Mạnh Thanh Hà không nói, Cố Thăng cũng sẽ trả chút tiền xem như cảm ơn.
Cố Thăng nói:
- Chúng cháu biết rồi.
Mạnh Thanh Hà vẫn không đi tiếp, bà nhìn hai người họ với vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng nói:
- Hai người có thể đưa tiền cho tôi được không? Tôi sẽ đưa cho mẹ chồng. Như thế thì bà ấy sẽ khen tôi mấy câu.
Đối với Cố Thăng thì đưa tiền cho ai cũng như nhau thôi, chỉ cần họ có thể tá túc một đêm là được rồi.
Đưa tiền cho dì Mạnh cũng hợp tình hợp lý mà.
Cố Thăng lấy hai trăm tệ trong ví ra đưa cho bà:
- Đêm nay làm phiền dì rồi.
Mạnh Thanh Hà cầm tiền, cẩn thận cất vào trong túi quần rồi đáp:
- Phiền gì chứ, hai người đi theo tôi.
Mạnh Thanh Hà bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc ba người đã đến nhà bà ấy.
Nhà Mạnh Thanh Hà là một căn nhà trệt màu xám tro có vài gian phòng, trước nhà là một khoảng đất rộng, được quét dọn rất sạch sẽ, còn có hàng rào vây xung quanh sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124295/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.