Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng đỡ Nam Sơn ngồi lên một tảng đá nghỉ ngơi.
- Em thấy không thoải mái ở đâu?
Cố Thăng ngồi xổm xuống, trong đáy mắt ngập tràn quan tâm săn sóc.
Nam Sơn cũng không biết mình bị làm sao nữa, cứ như có ai rút cạn hết sức lực của cô đi, làm cho cô không thể động đậy được vậy.
Ngồi trên tảng đá một lúc thì sức lực của cô cũng phục hồi. Cô nghĩ chắc là hai lần xuyên việt để lại di chứng nên cơ thể mới như bị vét rỗng thế này.
Cô lắc đầu:
- Em không sao, chắc tại mấy bữa nay ăn không no thôi, em nghỉ tí là khỏe ấy mà.
Cố Thăng nhìn cô rồi gật đầu với vẻ đăm chiêu. Đêm qua Nam Sơn chỉ ăn có vài miếng qua loa, sáng nay thì cô đau họng, bánh lại khô, cô lại chẳng ăn được bao nhiêu cả.
Đói suýt ngất cũng dễ hiểu thôi.
Bao giờ về, nhất định anh phải đích thân xuống bếp nấu cho Nam Sơn một bữa ăn hợp khẩu vị của cô mới được.
- Chúng ta đi thôi.
Nam Sơn đứng lên rồi cúi xuống giũ bụi trên quần:
- Em thấy khá hơn nhiều rồi.
Cố Thăng thấy sắc mặt cô có vẻ hồng hào thì cũng yên tâm hơn.
Hai người đi về phía trước. Cố Thăng vẫn luôn chú ý đến Nam Sơn, chỉ sợ cô lại ngất đi.
Nam Sơn mới đi được mấy bước thì đã lại thấy choáng váng.
Cô cắn răng gắng gượng đi thêm mấy bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124292/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.