Bà Hứa hỏi:
- Con đã nói chuyện này với bà ngoại chưa?
- Chưa ạ.
Nam Sơn dừng một chút rồi nói tiếp:
- Bà ngoại tuổi đã cao, con sợ bà không chịu nổi kích thích này. Vừa biết tin xong là con gọi điện cho mẹ ngay.
Bà Hứa lên tiếng
- Con làm tốt lắm.
Bà lại hỏi:
- Dì cả của con, làm sao mà… chết? Con biết không?
Nam Sơn không giấu diếm, cô thành thật trả lời:
- Dì cả bị lừa bán, sau đó bị dồn vào chân tường buộc phải tự sát.
Đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, Nam Sơn biết mẹ mình và dì cả hiện tại đang phải bình ổn cảm xúc, cô không nói gì.
Một lát sau, bà Hứa thở dài:
- Cảnh sát liệu có gọi đến nhà bà ngoại không?
- Không đâu, Cố… con đã nói với cảnh sát rồi, người ta đổi thành báo cho con.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…
Bà Hứa không nhịn được mà thốt lên, xem ra tạm thời là muốn gạt bà ngoại.
Nam Sơn đứng trước cửa sổ, bên ngoài đã nổi gió, cuốn theo lá cây xoay vòng trên không trung.
Hôm qua có mưa khiến tiết trời nóng bức tiêu tan gần hết, lại thêm phần se se lạnh.
Thật đúng là một thoáng mưa thu một thoáng lạnh.
Nam Sơn tựa đầu lên cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy lạnh ngắt như băng.
- Khi còn bé con đã từng gặp… dì cả chưa mẹ?
- Gặp rồi.
Bà Hứa nhớ lại rồi bảo:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124254/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.