- Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, chuyện không giống như mẹ nghĩ đâu.
Nam Sơn muốn giải thích rõ ràng chuyện này.
Bà Hứa không muốn nghe, còn hiểu lầm gì nữa? Bà suy đoán Nam Sơn sẽ nói: Mẹ, bọn con yêu nhau thật lòng, xin mẹ tác thành cho bọn con đi!
- Mẹ cho con thời gian hai tuần, con giải quyết cho xong chuyện con và Cố Thăng đi.
Bà Hứa thở dài:
- Mẹ nói cho con nghe, tình yêu không thể làm cơm ăn được đâu.
- Nam Sơn, em ngủ chưa?
Nam Sơn đang định nói tiếp thì Cố Thăng gõ cửa phòng cô.
- Em chưa ngủ.
Cô trả lời vọng qua cánh cửa:
- Anh chờ em một chút, em ra mở cửa ngay đây.
Thấy bộ dáng bà Hứa rất kiên quyết, không muốn nghe khuyên giải gì nữa, cô nói với bà Hứa:
- Mẹ, chờ lúc Cố Thăng đến, con bảo anh ấy giải thích với mẹ được không?
- Được chứ! Nhưng đừng có bịa thành giám đốc gì đấy nhé!
Nam Sơn:
- ...
Người ta đúng là giám đốc thật mà.
Cô mở cửa phòng rồi nháy mắt với Cố Thăng:
- Mẹ em đã biết rồi, anh giải thích rõ cho mẹ biết đi.
- Chào buổi tối bác gái.
Bà Hứa gật đầu:
- Cậu tới đúng lúc lắm, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu. Hôm nay có người nói với tôi, nghề nghiệp của cậu không phải là giảng viên trường đại học, cậu có điều gì để nói không?
- Quả thực không phải ạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124235/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.