- Cái gì, cậu là nữ?
Từ Á Vu là người đầu tiên cất giọng nghi ngờ.
- Ừ.
Mai Nhất Minh gật đầu, nín khóc nói:
- Tôi là nữ.
- Làm sao để chứng minh?
Mai Nhất Minh trố mắt rồi cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng của mình, cô nhìn về phía Nam Sơn vừa chỉ vào cổ:
- Thấy chưa, tôi không có trái cổ, là phụ nữ đích thực.
- Cô... Tại sao cô lại muốn giả trang làm nam, lại còn đeo cả dây xích vàng nữa?
Nam Sơn tò mò hỏi.
Mai Nhất Minh nhún vai, cô cụt hứng nắm tóc:
- Bị tàn não.
Cô giải thích:
- Tôi đánh cược với một người, người thua sẽ phải lẻn vào bữa tiệc tối xa hoa, chụp ảnh lưu niệm.
Cô gượng cười:
- Tôi chính là người thua đó.
Nam Sơn hỏi tiếp:
- Lúc ấy tại sao cô lại xin số điện thoại của Cố Thăng, lại còn muốn ngồi xe của anh ấy?
Nói thật, đây là quyết định khiến Mai Nhất Minh hối hận nhất trên đời.
Mai Nhất Minh không giấu giếm mà kể tất tần tật:
- Tôi vô tình ngã vào người anh ta, xin số điện thoại cũng là vì nảy lòng tham nhất thời. Bạn tôi nói, có thể mượn cơ hội đi tiệc tùng thế này để dụ dỗ mấy anh chàng cao giàu đẹp. Bây giờ đám cao giàu đẹp đều thích loại hình trong sáng thoát tục, mà tôi thì nhìn cũng không giống mấy con đê tiện diêm dúa đâu đúng không?
Cô thấy Nam Sơn trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124226/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.