Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng và Nam Sơn tỉnh lại được một lát thì y tá đã đến thay băng.
Y tá thấy bệnh nhân đã tỉnh thì rất mừng, gọi ngay bác sĩ chủ trị cho hai người và người nhà bọn họ đến đây.
Chưa được bao lâu, gian phòng cỡ trung đã chật kín người.
Điều khiến Nam Sơn kinh ngạc chính là ba mẹ cô cũng đến đây, gương mặt ai cũng hốc hác tiều tụy.
Những ngày bọn họ bị bắt cóc, người thân cũng trải qua cảm giác dằn vặt giày vò.
Vừa nhìn thấy ba mẹ, sống mũi cô cay cay, đôi mắt ngân ngấn nước.
Ngay tại thời điểm ngất đi trong biệt thự, cô cho rằng mình không thể gặp lại ba mẹ nữa rồi.
Cô ôm eo mẹ mình, khóc nấc lên.
Mẹ Nam đau lòng vỗ vỗ lưng cô, miệng thầm thì an ủi:
- Không sao, không sao nữa rồi, có mẹ ở đây, đừng sợ.
An ủi rồi lại an ủi, mẹ Nam cũng bật khóc theo.
Nam Sơn càng cảm thấy áy náy hơn, ba mẹ đã lớn tuổi thế này rồi mà cô còn khiến cho hai người sợ hãi lo âu.
Thì ra sau một hôm kể từ khi hai người bị bắt cóc, bà nội của Cố Thăng đã nói chuyện này cho ba mẹ Nam Sơn biết.
Chuyện có liên quan đến an nguy của cô, ba mẹ Nam có quyền được biết rõ.
Khi ấy ba mẹ Nam Sơn lập tức dẹp hết mọi công việc, vội vã chạy tới thành phố N.
Vì muốn hiểu rõ động thái của bọn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-dinh-doa-nguoi/3124208/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.