Chương trước
Chương sau
Hàn Thiên Dật nấp sau cột điện nhìn lén thì thấy đột nhiên ùa ra bao nhiêu là trẻ con, vẻ mặt vui vẻ, bao quanh cô gái. Một giọng nói ấm áp chợt vang lên:
-Tiểu Ngọc, con đến rồi.
Cô gái ngước đầu lên nhìn người vừa nói. Đó là một người phụ nữ trung niên, tuổi tác ước chừng hơn bốn mươi, gương mặt tròn trịa phúc hậu, đang mỉm cười hiền lành nhìn cô. Cô cũng mỉm cười, trả lời:
-Viện trưởng, con đến rồi. Người vẫn khoẻ chứ?
-Vẫn khỏe, vẫn khỏe. Dạo này không thấy con đến, lũ trẻ nhớ con nhắc mãi đấy. Mà công việc của con thế nào rồi? Có ổn không?
-Viện trưởng, người cứ yên tâm, con lo được mà.
Sau đó, cô gái liền cùng người phụ nữ đi vào trong, đám trẻ con cũng theo đó ríu rít chạy theo. Lúc này, Hàn Thiên Dật mới bước đến trước mà nhìn. Trên cổng có một tấm bảng ghi rất rõ "Cô nhi viện Thanh Vân". Cô ấy gọi người phụ nữ lúc nãy là viện trưởng, chẳng lẽ cô ấy từng sống ở đây sao?
Đúng lúc này, một bé gái đột nhiên hớt hải chạy ra, không chú ý mà đâm sầm phải Hàn Thiên Dật, ngã ra sau. Hàn Thiên Dật vội đỡ bé gái dậy, hỏi han:
-Cháu không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Bé gái liếc mắt lên nhìn, sau đó lập tức đứng hình trước vẻ đẹp của Hàn Thiên Dật. Thật đẹp, so với tài tử điện ảnh gì đó trên ti vi đều đẹp hơn gấp mấy lần. Cũng không biết trong đầu cô bé đang nghĩ gì, đột nhiên bày ra vẻ mặt tò mò nhìn hắn, hỏi:
-Cháu không sao ạ. Chú ơi, chú tên gì? Nhà ở đâu? Có bạn gái chưa? Bla...Bla....
Hàn Thiên Dật nghe đến choáng váng, bản thân còn chưa kịp định thần thì một âm thanh khác lại vang lên:
-Tiểu Lăng Nhi, đã tìm được kẹp tóc chưa? Mau đi vào đi.
Tiểu Lăng Nhi nghe xong mới sực nhớ ra mình ra ngoài để làm gì, xấu hổ le lưỡi với Hàn Thiên Dật một cái rồi cắm đầu tìm kẹp tóc. Một bóng người xuất hiện ở chỗ cánh cổng, không ai khác chính là cô gái khi nãy. Cô đứng yên đó nhìn Hàn Thiên Dật. Ánh mắt thanh tĩnh mà trong suốt của cô khiến hắn có chút bối rối, khẽ ho một cái.
-Khục, không ngờ lại gặp cô ở đây. Vừa lúc tôi đi ngang qua, giờ tôi có việc phải đi rồi, tạm biệt.
Dứt lời, liền nhanh chóng rời đi. Không ngờ cô gái lúc này lại lên tiếng:
-Có phải anh đang gặp rắc rối về chuyện tình cảm không?
Bước chân Hàn Thiên Dật lập tức khựng lại, vẻ mặt đề phòng nhìn qua, trầm giọng hỏi:
-Làm sao cô biết?
Xuất thân từ một thế gia lớn, từ nhỏ Hàn Thiên Dật đã được dạy luôn phải cảnh giác cao độ, đừng dễ dàng tin tưởng bất kì ai. Lại thêm không ít năm lăn lộn trên thương trường và vụ việc của Lục Sắc Vi, trong lòng hắn như xuất hiện một màn chắn vô hình, luôn có sự đề phòng với những người xung quanh.
Cô gái dường như không hề chú ý tới hắn, khẽ vỗ vai Tiểu Lăng Nhi, nói:
-Mau vào trong đi, viện trưởng đang chờ đấy.
Đợi đến khi bóng đứa bé khuất hẳn sau bức tường, ánh mắt của cô mới rơi lại người của Hàn Thiên Dật.
-Làm một cuộc giao dịch đi. Tôi giúp anh giải quyết vấn đề, đổi lại tôi muốn anh đầu tư, sửa chữa lại cô nhi viện này. Thế nào?
Hàn Thiên Dật cảm thấy có chút khó hiểu, lông mày nhíu lại, hỏi:
-Cô đã cứu tôi, tôi tự nhiên sẽ đền ơn cho cô. Cô không cần phải giúp tôi này nọ.
-Thật xin lỗi, nhưng tôi nhớ tôi đã nói với anh rồi. Tôi cứu anh không phải vì muốn anh đền ơn. Việc đó và việc bây giờ căn bản là không liên quan đến nhau. Anh muốn giải quyết vấn đề của mình, còn tôi thì muốn cho lũ trẻ có cuộc sống tốt hơn. Đây là một cuộc giao dịch, thế thôi.
Hàn Thiên Dật đứng yên một hồi lâu, sau đó mới trầm mặc mở miệng:
-Làm sao tôi biết là cô có thể giúp tôi?
-Tôi đang học ngành tâm lí học - Cô gái thản nhiên trả lời, nét mặt bình thản không có lấy một chút dao động. - Điểm của tôi đứng đầu trong trường.
Cuối cùng, Hàn Thiên Dật cũng đồng ý. Lúc này, trên mặt cô mới hiện lên một điểm vui vẻ. Điều này khiến hắn có chút tò mò về cô, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức tò mò mà thôi. Cả hai trao đổi vấn đề của mình với nhau một chút, sau đó tách ra. Cô gái đi vào trong cô nhi viện, còn Hàn Thiên Dật trở lại công ti. Trước khi đi, hắn đột nhiên quay đầu hỏi:
-Cô tên gì?
-Lưu Ngọc. - Cô gái trả lời, vẫn cái thái độ nhàn nhạt mà thản nhiên đó, khiến hắn càng thêm tò mò về cô.
Về tới công ty, việc đầu tiên Hàn Thiên Dật làm là phái người truy bắt hai anh em Lục sắc Vi và Lục An. Tiện nhân này lừa hắn thê thảm như vậy, còn muốn giết chết hắn. Thù này không trả, hắn liền không phải họ Hàn!!!!
Bên trong một nhà kho rách nát cách xa trung tâm thành phố, Lục An và Lục Sắc Vi vẻ mặt hung ác nhìn đám thủ hạ, sau đó nhanh chóng thảo ra một kế hoạch báo thù. Nhất là Lục Sắc Vi, ánh mắt ẩn chứa hận thù nồng đậm nhìn về phía xa, cười dữ tợn. Âu Tử Tuyết, để tao xem lần này mày trốn thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.