Suốt mấy ngày liền cắm luôn trong nhà vạch ra kế hoạch vạch mặt nữ chính, đồng thời tiêu diệt đống truyện mua về kia, Âu Tử Tuyết cảm thấy người có chút nhũn đi rồi. Có lẽ cô nên ra ngoài đi dạo một lát, chứ cứ nằm hoài thế này thì mục xương mất thôi.
Nghĩ là làm, Âu Tử Tuyết phóng vèo xuống giường, thay áo thun cùng quần jean đơn giản, khoác thêm chiếc áo khoác gió màu trắng, đội lên chiếc mũ lưỡi trai lên, xách ba lô chạy thẳng ra khỏi nhà. Âu Tử Tuyết đi đến công viên giải trí, vô cùng vui vẻ đem hết mọi trò chơi chơi hết một lượt, trừ một trò: nhà ma. Haiz, biết làm sao được, trời sinh cô chẳng sợtrời, cũng không sợ đất, duy chỉ sợ có con ma.
Nghĩ tới đây, Âu Tử Tuyết cũng có chút buồn bực. Cô đường đường là một sát thủ lừng danh, người nghe người sợ mà lại sợ mấy con ma hư ảo đó, đúng là mất mặt mà. Nếu để đám đồng nghiệp kiếp trước biết được, e rằng bọn hắn liền cười đến rụng răng mất. Nói không chừng còn tìm cơ hội giả ma doạ cô, sau đó đem tin này lan ra khắp giới sát thủ mất thôi. Vậy nên cô nhất định phải giữ kín bí mật này mới được!!!
Chơi đến chán chê, Âu Tử Tuyết quyết định trở về nhà, nhưng chưa kịp đi thì trông thấy một cảnh tượng rất ngứa mắt.
-Nhóc con, mau nộp tiền ra đây, đại gia sẽ tha cho mi.
-Không được, đây là tiền của tôi, sao phải đưa cho mấy người?
-Mẹ nó! Dám cứng đầu à? Tụi bay, lên. Đánh nó một trận cho tao, xem nó có giao tiền ra không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-dung-tuong-ta-so-nguoi/158384/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.