Bạch Nhược Hoan bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng ấy mơ thấy cái gối mọc ra mặt người, còn không ngừng càm ràm gì đó với mình.
Bạch Nhược Hoan ôm ngực, chợt, bàn tay của nàng ấy khựng lại. Bởi nàng ấy nhận ra mình đang nằm dưới đất, bên cạnh là cái gối sứ đứng thẳng, và trời thì vẫn tối om.
Gương mặt Bạch Nhược Hoan tái dần.
Trước khi nàng ấy lại ngất tiếp, tôi quyết định nhanh, duỗi tay bóp nhân trung của nàng ấy.
"Không được ngất!"
Bạch Nhược Hoan nhắm tịt mắt, mấp máy môi nói: "Là mơ."
"Không phải mơ." Tôi vỗ nhẹ cái má xinh xắn của nàng ấy.
Kể cả có là mơ thì dù đã tỉnh nhưng nàng ấy vẫn không dám cử động.
Bạch Nhược Hoan run bần bật, có chết cũng không chịu mở mắt ra, chỉ có nước mắt lăn dài rơi xuống mặt đất. Không thể nào nói chuyện với nàng ấy được.
Ghét thật, cô gái này hiến dâng dũng cảm và trí khôn để đổi lấy sắc đẹp đúng không?
Tôi nhẫn nhịn, đành phải rời khỏi gối sứ, biến ra dáng vẻ của mình.
"Mở mắt ra!" Tôi nạt nộ: "Không mở mắt ta sẽ xé mắt cô."
Bấy giờ, Bạch tiểu thư mới chịu mở đôi mắt quý báu.
Nàng ấy nhìn tôi bằng đôi mắt rực sáng, hai cái má lúm đồng tiền phiếm hồng.
Không hiểu sao ánh mắt của nàng ấy khiến tôi lạnh toát sống lưng.
Tôi chưa kịp lùi lại một bước, Bạch Nhược Hoan đã duỗi tay ra trước. Nàng ấy ôm tôi, hưng phấn nói: "Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-dung-tu-tu-nua/2964970/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.