Tác giả: Hàn Tê | Dịch: Hạ Chí
"Trần Yến Yến!"
"Trần Yến Yến!"
"Trần Yến Yến!"
Ai vậy, ồn ào chết đi được, hỏng cả giấc mơ đẹp của người ta!
Tôi mơ màng mở mắt thì thấy người gọi mình là một cậu bé trắng trẻo, đáng yêu.
Gương mặt non nớt nhăn lông mày như ông cụ, nhân lúc cung nhân không để ý liền duỗi cặp chân ngắn chạy đến thì thầm với tường thành: "Trần Yến Yến, em có ở đây không?"
Kề gần mặt đến mức cái miệng đáng yêu sắp chạm vào bức tường.
"Điện hạ!" Cung nhân nhìn thấy liền hét lên rồi ôm hắn ra chỗ khác.
Điện hạ? Đây là... Lương Thanh Từ?
Ngày nhỏ hắn đáng yêu thế này ư?
Trắng trẻo, má phúng phính, cứ như cái bánh mochi.
Cung nữ vô cùng sợ hãi. Lương Thanh Từ bị ôm ra chỗ khác tức giận đạp đôi chân ngắn, "Bỏ cô xuống!"
Tôi phì cười.
Tôi chưa kịp trả lời mà hắn đã bị bế đi mất.
Tôi không thể làm gì hơn ngoài hì hục mở mang bờ cõi vào trong hoàng cung.
Công việc lặp lại khiến con người mệt mỏi còn rắn thèm ăn thì không!
Lớn hơn! To hơn! Mạnh mẽ hơn!
Lương Thanh Từ còn nhỏ rất khó xuất cung, nửa năm sau tôi mới gặp lại hắn.
Tôi vội vàng tiếp cận hắn, cố biến ra cái mặt, gọi: "Này! Lương Thanh Từ!"
Lương Thanh Từ vững tâm lắm, bị gọi tên bất thình lình cũng chỉ chớp mắt một cái, hắn mừng rỡ, "Trần Yến Yến."
Sợ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-dung-tu-tu-nua/2964949/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.