Tiểu Đường Lê là bé gái đáng yêu, lúc cười rộ lên đặc biệt ngoan ngoãn văn tĩnh, giống con thỏ nhỏ vô hại.
“Tiểu ca ca, ngươi là người ở nơi này sao? Ta lạc đường, ngươi có biết đây là chỗ nào hay không a?” Tiểu Đường Lê ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn qua một chút cũng không giống như đang nói dối.
Tốn Nô vài tuổi còn không hiểu thế gian hiểm ác, cả ngày bị nhốt ở chỗ này luyện đao, nhìn thấy bé gái ngây thơ đáng yêu này tuổi không khác mình lắm mà gọi mình là ca ca, trong nhất thời liền có chút do dự.
hắn buông đao, “Chung quanh đây không có thôn nào, ngươi làm thế nào tới được?”
Đường Lê vặn đầu: “Ta không biết, tỉnh lại đã ở chỗ này, nơi này không có người khác, ta sợ hãi.” Nàng tiến đến bên người tiểu Tốn Nô, kéo quần áo hắn, “Ta còn thật đói.”
Tiểu Tốn Nô không quá quen thuộc mà lui ra một bước, rồi lại không kéo tay nàng ra. hắn suy nghĩ một lát, một tay bị nàng kéo, một tay còn cầm Tốn Đao của mình, nói: “…… Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi.”
hắn ở một cái nhà tranh đơn sơ cùng sư phụ, nhưng sư phụ cũng không thích để ý tới hắn, thường xuyên ra cửa, cho nên hắn chỉ có thể tự mình làm đồ ăn. Trong phòng bếp không có sẵn thức ăn, chỉ có gạo và mì, hắn thuần thục lấy hai nắm gạo chuẩn bị nấu cơm, Đường Lê thò lại gần: “Ca ca, ta biết nấu cơm, để ta làm đi.”
“Ca ca, ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-deu-cung-nam-phu/563040/quyen-9-chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.