Về vật trang sức búp bê của từng người sẽ ở nơi nào, mọi người đều có ý tưởng bất đồng, tiểu bạch long là người có vũ lực giá trị đệ nhất, có thể lên tiếng đầu tiên.
“Tôi không hiểu nha…… không hiểu hắn sẽ biến thành cái bộ dáng gì, tôi thật không nhận rõ.” Bạch Lăng ôm cự chùy của mình, “Có khả năng là búp bê người, cũng có khả năng là một cuộn len sợi, có khả năng là một con chuột, có khả năng là một con quạ đen, còn có khả năng là một rồng đen.”
Mọi người nhìn nhau một cái, bỏ qua nàng. Khương Vũ Triều nói: “Ca ca nhà tôi là minh tinh, anh ấy thực thích chó, cho nên tôi cảm thấy nói không chừng anh ấy sẽ ở cửa hàng sủng vật.”
Quách Nhung xăm cánh tay đưa ra dị nghị: “Vì sao không phải trại nuôi chó?”
Khương Vũ Triều: “…… cô nói cũng có khả năng.”
Quách Nhung cười hì hì: “Lão bản nhà tôi là đại lão nữ trang, cái loại đẹp tuyệt nhân gian ấy, nếu có búp bê mặc váy xinh đẹp, khẳng định chính là hắn, dù sao hết thảy chỗ có quần áo đẹp đều có khả năng.”
Ân Như Hứa: “Ốc Đột nhà ta là nam nhi thảo nguyên, từ nhỏ lớn lên ở trên lưng ngựa, hẳn là có quan hệ đến cái này.”
Liêu Đình Nhạn: “Tư Mã hoàng đế nhà tôi kia đầu óc có chút tật xấu, khả năng đi bệnh viện tâm thần tìm xem là có thể tìm được.”
Những người khác nhìn nàng, đều có vẻ không còn lời gì để nói.
Liêu Đình Nhạn: “A ha ha, hoặc là bảo tàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-deu-cung-nam-phu/563038/quyen-9-chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.