Đến bình minh, cỗ thi thể trong nhà tù kia, bị gặm ăn chỉ còn lại có một bộ xương, còn con chuột ăn thịt người đã chui về cái động hắc ám của nó.
trên người con chuột này phủ một lớp yêu khí mỏng manh, theo tham dục và bản năng của nó mà nuốt ăn Lục Lâm Sinh, nhưng trước khi chết Lục Lâm Sinh có chấp niệm quá mức mãnh liệt, bị con chuột cắn nuốt rồi, ý thức mơ mơ hồ hồ còn sót lại của hắn thức tỉnh, cuối cùng dung hợp vào chút ý thức mỏng manh của con chuột đó, nó bắt đầu có thần trí, còn có…… chấp niệm.
“A…… Ta thật muốn đi theo nàng…… Ta muốn đi tìm nàng…… Ta muốn tìm nàng……”
“Nàng ở nơi nào……?”
“Nàng…… là ai?”
Hình thể con chuột đã trở nên lớn bằng một con mèo, run rẩy trong bóng tối, hồng quang lập loè trong ánh mắt, thần trí nó hỗn loạn, đần độn, bò ở trong huyệt động ngầm khúc khuỷu sâu thẳm, theo khí vị nào đó, bắt đầu bò về phía trước.
……
Bạch Lăng ở lại trong thành ba ngày, ngày ngày đi tòa tửu lầu đó ăn cá, chưởng quầy, tiểu nhị cùng với thực khách thường xuyên của tửu lâu đều nhớ rõ nàng. Mấy ngày nay nàng không thể nghe được chuyện về U Phù Sơn, lại biết được phía nam có Quy Nhất Tiên Tông, phàm nhân không thông việc thần tiên, đều gọi người tu tiên là tiên nhân, cho nên cái gọi là tiên tông kia đại khái cũng chính là môn phái tu luyện của phàm nhân.
Nếu là người tu tiên, hẳn là biết đi U Phù Sơn như thế nào.
Bạch Lăng bởi vậy quyết định trước đi về phía nam tìm đệ tử tiên tông hỏi đường. Sau đó nàng lại mộtđường tiếp túc lạc đường tìm đường, đi ra khoie một mảnh vùng quê mênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-deu-cung-nam-phu/562906/quyen-3-chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.