Tốn ở trong phủ thành chủ cũng có một chỗ tạm trú, bởi vì hắn tính tình quái gở, chỗ tạm trú này phi thường hẻo lánh, bình thường không có người ở, trong viện trồng đầy ngô đồng chuối tây, u tĩnh quạnh quẽ.
Tốn ôm Đường Lê đi vào trong phòng, đốt đèn sáng lên, đi đến trước mặt nàng tinh tế xem xét miệng vết thương ở lòng bàn chân nàng. Gan bàn chân bị cắt mở một vết máu, không tính là sâu, nhưng chảy không ít máu. Nhìn thấy huyết sắc tươi đẹp, Tốn liền nhịn không được sắc mặt trắng bệch, trầm mặc không nói mà rửa sạch miệng vết thương, lần thứ hai duỗi tay ôm lấy Đường Lê.
Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng Đường Lê có thể hiểu tâm tình của hắn, nâng mặt lên hôn hôn cằm hắn coi như an ủi, “Lúc ấy nghe thấy huynh sắp đi, ta không biết nếu huynh thật sự đi rồi, còn có thể gặp lại hay không, liền có chút nóng vội, không cẩn thận dẫm phải mảnh sứ bị vỡ, sau đó chỉ lo đến huynh, đau đớn trên chân cũng quên mất, kỳ thật hiện tại cũng không đau, chỉ cảm thấy cao hứng.”
Tốn nắm bàn tay gầy yếu của nàng, cũng không dám dùng sức, “Nàng ở lại nơi này, ta sẽ chiếu cố nàng.”
Đường Lê không chút do dự đáp ứng hắn, cái gì cũng không nhiều lời. Cục diện rối rắm kia bị nàng ném xuống nửa đường, Đường Lê cũng không để ý, rốt cuộc nàng duy nhất để ý chỉ có Tốn Nô, cùng với ý nguyện và tâm tình của hắn. So sánh lên, bất kì kẻ nào hay việc nào đều không quan trọng. Ít nhất trước mắt không quan trọng, chuyện gì đều có thể tạm thời buông ra, chậm rãi giải quyết, chỉ có chuyện liên quan đến Tốn Nô, mới nửa điểm không thể kéo dài.
Tốn mất mà tìm lại, hiện giờ bề ngoài tuy rằng nhìn như bình tĩnh, trong lòng lại cực kì không bình tĩnh, hắn chỉ muốn Đường Lê vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-deu-cung-nam-phu/562900/quyen-2-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.