Chương trước
Chương sau
-Cô là ai?-Nó thắc mắc.

-Kathy nè! Sao mày không nhớ tao?-Kathy nói rồi dừng lại một lúc, nhận ra điều bất thường.

-Ừm, chắc nhớ.... cô trông rất giống một trong những người đó....họ mặc áo đen và khóc gọi tên tôi...

-Ừ, đúng rồi, mày nhớ rồi đó!

-Hở? Tôi xin lỗi, tôi phải đi rồi, tôi có chút việc bận! Oliver, vào lớp đi con!

Nó rời đi...vì nó chỉ có bây giờ là rảnh...để tra hỏi Ken.

-Cho tôi gặp Ken!

-Dạ vâng! Mời cô vào!

.....

.....

-Anh là cái thá gì vậy? Sao anh lại nhắm vào chúng tôi?

-Tôi làm gì thì kệ tôi!

-Vậy sao? Anh làm những việc phi nhân tính đó để làm gì? Anh...không có bố mẹ sao? Hay....không được bố mẹ dạy dỗ?-Nó nói với chất giọng mỉa mai.

-Cô....

-Nếu anh không khai ra ai đứng sau mọi chuyện thì trong ngày hôm nay, tất cả cổ phiếu của công ti anh sẽ tụt xuống mức thấp nhất....đồng nghĩa với phá sản! Hai lựa chọn: khai ra hay phá sản?

-Tôi không muốn khai, cô cũng không đời nào có thể làm việc đó được! Cô chỉ là một nhà thiết kế thôi mà?

-Anh không hiểu tôi rồi...anh nghĩ là tôi có thể sống sót trong thế giới này bằng thiết kế sao? Tôi cho anh 1h đồng hồ....bắt đầu....

Nó rời khỏi nhà tù và đến công ti. Cùng lúc đó, ba mẹ nó tìm đến sau khi nhìn thấy mặt của nó trên báo. Hai người chưa từng bao giờ nghĩ rằng nó đã đi mãi....luôn hy vọng rằng nó sẽ quay trở lại. Mọi thứ mà hai người mong muốn đã trở thành sự thật.

*cốc cốc*

-Ai vậy?

-Chủ tịch, cô có khách!

-Cho họ vào đi....

....

-Con gái của mẹ! Đúng là con rồi!

-Bố cuối cùng cũng tìm được con rồi? Còn đã ở đâu bấy lâu nay?

-Hai người là...?

-Con không nhớ chúng ta sao?

-Không ạ!

Sau khi bố mẹ nó kể ra mọi chuyện khiến nó có cảm giác quen thuộc...nhưng không tài nào mà nhớ được.

Và sau tất cả, nó cũng chẳng nhớ được cái gì... bố mẹ nó cũng phải đi về.

-Alo?

“....”

-Tôi biết rồi...anh ta chọn như thế thì tôi chịu thôi.

“....”

-Tôi dập máy đây...

Nó bỏ điện thoại xuống.

-Jaydon ơi! Em đưa đống giấy tờ này cho bọn báo chí đi!

-Ok chị!

-Nhớ quay lại nhanh nhé!

Sau khi Jaydon rời đi, nó lại tiếp tục làm việc, nhưng đầu nó cứ liên tục nghĩ tới những câu chuyện bố mẹ kể. Hậu quả là nó đã ngất đi. Khi Jaydon quay trở về thì nó mới được đưa tới nhà ông bác sĩ.

Lần này đâu như mọi lần khác....nó có thể sẽ ngủ mãi mãi. Không bao giờ dậy nữa.

-Bác xin lỗi, nhưng lần này đã quá sức so với con bé. Có vẻ như Sam đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện gì đó của quá khứ. Bác không biết được lần nào con bé sẽ tỉnh dậy...1 tuần...1tháng...1 năm...10 năm....và cũng có thể là không bao giờ....

-Là như thế nào vậy ạ? Bác nói như thế là ý như nào? Sao bác lại nói thế, chị ấy không thể nằm bất động suốt mấy tháng trời được...chị ấy không...thể nào như thế được..

-Bác xin lỗi.

1 tháng trôi qua....

Nó vẫn không tỉnh lại. Chưa ai biết chuyện nó hôn mê ngoại trừ Jaydon.

Jaydon cuối cùng cũng quyết định nói với mọi người. Và Jaydon phải gọi từng người quen một, nói ra mọi chuyện thì thật không dễ dàng chút nào.

-Hôm nay, em muốn nói cho anh chị rằng...chị Sam....chị ấy không đi công tác...

-Ý em là sao vậy Jaydon?-Chris và James đồng thanh.

-Sao em lại gọi anh chị tới nhà ông bác sĩ?

-Anh chị đi theo em...

Jaydon mở cửa phòng kế bên ra. Sam đang nằm ngủ trên giường một cách rất yên bình. Ngủ say đến nỗi không muốn tỉnh dậy.

-Sam? Sao Sam lại ngủ ở đây?

-Không phải ngủ đâu chị...

Jaydon nói ra mọi chuyện, đầu đến đuôi.

-Không...không...không...chúng ta không thể mất chị ấy một lần nữa!-Ali hét lên.

-Đừng khóc nữa Ali!-Johnson chẳng biết làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy Ali.

-Em ấy lại đi sao?-Chris tự hỏi mình.

-Lại là em ấy sao? Chúng ta có thể thay thế em ấy mà!-James cố giữ nước mắt.

-Tại sao?-Dylan trở nên vô hồn.

-Em muốn tất cả những người thân trước của chị Sam cũng biết chuyện này! Chúng ta đã giấu chị Sam đi quá lâu rồi!-Jaydon vừa khóc vừa nói.

-Cho anh chị một tuần...-Ali và Johnson đồng thanh.

1 tuần khó khăn, đầy màu đen trôi qua.

Còn về phần Ken và Rony. Đống giấy tờ mà nó nhờ Jaydon đưa cho nhà báo chính đã làm cho công ti của Ken phá sản vì rất nhiều lí do, tham nhũng, đút lót, ăn cắp ý tưởng,.... Rony cũng bị mọi người quay mặt, tất cả các sản phẩm đều bị làm hàng tồn kho. Bố mẹ Ken thấy thương nên mới cho về lại nhà. Và từ đó, hai người cũng tạm thời chấp nhận con dâu. Min sau khi gặp Ken và Rony thì cũng chẳng có vẻ gì là vui vẻ. Rony tỏ thái độ khinh thường Min sau lưng bố mẹ Ken, nhưng Min không hề để ý cái loại giẻ rách đấy.

Ali, Johnson cùng với Chris và Jaydon đến nói chuyện với bố mẹ Ken. Và sau khi biết được mọi chuyện Ken làm thì Ken và Rony cũng bị đuổi ra ngoài.

Ở trụ sở bang...

-Anh có khai ra không?-Chris đang cầm một con dao kề sát cổ của Ken.

End chap
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.