Người hiền lành một khi tức giận lên thì rất đáng sợ. Huống chi, Vương Nguyệt Hoa trước nay cũng không phải người hiền lành. Đàn ông nhà họ Khương đều là người hiền lành ăn nói vụng về, Vương Nguyệt Hoa vì không để gia đình chịu bị ức hiếp cho nên chỉ có thể tự mình đứng lên, mấy năm nay tính tình cũng rất đanh đá, đánh nhau với mấy người đàn bà trong thôn, bà còn chưa từng thua trận nào đâu. Trước mặt nhà mẹ đẻ hiền lành là bởi vì bà còn niệm tình thân cốt nhục. Nhưng hôm nay, nhà mẹ làm như vậy, thật sự đã hoàn toàn làm lạnh giá trái tim của Vương Nguyệt Hoa rồi. Người ta chỉ coi mình như cái thứ tốn cơm tốn gạo, không hề xem mình như người thân. Một khi đã như vậy, dựa vào cái gì lại cho bọn họ ăn chứ. “Còn muốn ăn thịt, nhà tôi không có thịt, đêm qua ăn hết cả rồi, hai mươi cân, một lần một ăn hết rồi, ăn còn rất ngon nữa. Như thế nào, muốn hay không tôi đi ị ra cho các người ngửi thử cái mùi đó.” Vương Nguyệt Hoa vốn là người không có văn hóa gì, một người phụ nữ nông thôn thực sự. Lúc này nói chuyện đặc biệt độc miệng, còn có chút ghê tởm người nữa. Bà Vương vừa nghe thấy hai mươi cân thịt chỉ một bữa đã ăn hết, thì không thèm chạy trốn nữa mà nhảy dựng lên muốn đánh người. “Mày, cái đồ đàn bà phá của, bà đây còn chưa được ăn một miếng nào đâu, mày lại dám không có lương tâm mà ăn hết, mày là cái thứ đồ không có lương tâm…” Bà Vương chỉ có một tác phong duy nhất chính là đánh, mà đánh không lại thì chơi xấu. “Đúng vậy, con ăn hết rồi thì sao? Mẹ nghĩ con còn phải hiếu kính mẹ sao, năm đó trên bàn cơm, mẹ đều đem hết thịt cho ai ăn thì giờ bảo người đó hiếu kính mẹ đi.” Nghĩ đến đây Vương Nguyệt Hoa lại cảm thấy chua xót không thôi. Lúc chưa gả chồng, mỗi ngày bà đều phải làm ruộng, bà làm việc không thua gì đàn ông trong nhà. Không chỉ vậy, trong nhà ngoài ngõ việc gì cũng do một tay bà làm. Nhưng đến lúc ăn cơm, thì bà chỉ có thể ăn chút lương khô cùng màn thầu đen. Trong nhà hễ có chút thịt thì đều là chia cho anh trai cùng em trai cả. Đôi khi, mẹ còn sợ bà thèm thịt quá điên mà cướp ăn cho nên còn lén đưa cho bọn họ ăn nữa. Bà đến mùi cũng không được ngửi. Hiện giờ mẹ lại đến chỗ này chơi chiêu đòi ăn? Vương Nguyệt Hoa mới không sợ đâu! Trong thôn lúc này là giữa trưa giờ nấu cơm, từng nhà đều có người. Từ trước người của nhà họ Vương đến nháo thì cuối cùng đều là Vương Nguyệt Hoa chịu thua rồi đưa đồ cho bọn họ. Người trong thôn tuy rằng chướng mắt nhưng cũng là chuyện nhà người ta, người ta nguyện ý cho nên bọn họ chỉ là đi xem náo nhiệt thôi. Hôm nay thấy Vương Nguyệt Hoa rốt cuộc cũng phản kháng, người dân trong thôn còn cảm thấy thật hả giận. Đại khái là mọi người đều có tính bài ngoại đi. Không muốn thấy người của đại đội khác sang bên họ ước hiếp người của bọn họ được.
Bà Vương bị Vương Nguyệt Hoa quát lên như vậy thì ngây người. Hơn nữa thấy thôn dân chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ta còn đang nghĩ muốn chơi ăn vạ. Kết quả Đông Xu ra tới. Vương Nguyệt Hoa làm như vậy Đông Xu miễn cưỡng cũng vừa lòng. Cho nên, bây giờ cô ra kết thúc việc này. Đàn quỷ hút máu này còn dám mơ tưởng hôn sự của cô. Như Vương Nguyệt Hoa nói vậy, mợ cả mặc kệ đứa con gái của mình mà lại duỗi tay đến quản cháu gái ngoại? Ai cho bà ta cái gan chó đó chứ? Đông Xu nghe đến mấy cái này, còn muốn trực tiếp bóp gãy cổ đối phương kìa. Nhưng nghĩ lại vẫn là thôi vậy. Nơi này không phải tinh tế. Đông Xu vừa ra, thì đã mắt lạnh nhìn bà Vương một cái. Bà Vương bị dọa thiếu chút nữa ngã xuống đất rồi. Vốn hai đứa con dâu còn muốn làm lớn chuyện, nhưng giờ lại ngoan ngoãn đứng sang một bên. Nhưng hai đứa trẻ con hư hỏng kia lại giống như hai cái hộ pháp vậy, nằm bên cạnh bà Vương, lăn lộn ăn vạ chơi xấu. Vừa khóc vừa kêu la đòi ăn thịt. “Thế này là thế nào? Đây là hai đứa nhỏ không cha không mẹ hả? Muốn ăn thịt mà còn phải đến cửa nhà của cô nó để đòi ăn?” Đông Xu vừa mở miệng đã nói mắng thẳng. Một câu đâm thẳng tim, thiếu chút nữa khiến bà Vương tức tới chết rồi. Hai người mợ tức giận chỉ tay vào Đông Xu mắng: “Khương Điềm Điềm, mày cái mụ la sát này…” Mợ cả chưa nói xong hết một câu thì đã thấy Đông Xu liếc mắt qua nhìn mình. “Không phải cô nhi sao?” Đông Xu cười như không cười nói. Mợ cả còn định nói chuyện nhưng ánh mắt của Đông Xu đáng sợ quá. Ánh mặt kia giống như hàn băng sương tuyết vậy, chỉ thoáng nhìn một cái đã khiến mợ cả cảm thấy lạnh thấu xương tủy, có khả năng đã kết băng luôn nữa. “Không phải cô nhi, vậy thì đem về nhà đi, con cái nhà ai muốn ăn thịt không đi tìm ba mẹ mà đi tìm cô, ai cho chứ?” Đông Xu nhấc chân nhẹ nhàng đá hai đứa nhỏ một cái. Hai đứa trẻ tức khắc sợ như chim cút, không dám động đậy cũng không dám lên tiếng. Ánh mắt của Đông Xu quá đáng sợ, hai đứa nhỏ căn bản là không dám chọc cô. “Còn dám mắng cô mình là thứ tốn cơm tốn gạo, cái dạng được nuôi dạy như vậy, về sau con gái nhà ai dám gả cho. Các chú các thím nhớ cho kỹ bọn họ, về sau con gái của mình không thể gả cho nhà như vậy được, rốt cuộc có thể mắng cô mình là thứ tốn cơm tốn gạo thì con gái người khác gả nói không chừng còn bị tra tấn đâu.” Bàn về độc miệng, Đông Xu tự nhận mình đã tu luyện không tồi.
Một câu thôi đã chặt đứt một nửa con đường nhân duyên tương lai của hai đứa nhỏ rồi. Không phải hư hỏng sao? Đại ma vương tự nhiên có biện pháp trị hết cho các ngươi. Hai người mợ nghe mà mồ hôi lạnh đầm đìa chảy ra. Tuy rằng hai đứa bé còn nhỏ, nhưng rồi cũng chạy không thoát, bọn họ là người nhà họ Vương. Như vậy nếu thôn dân nhớ kỹ, về sau hôn sự của hai đứa nhỏ… Hai người mợ hoảng sợ nhìn Đông Xu, muốn mở miệng mắng thô tục nhưng một chữ cũng không nói ra được. Nhìn hai đứa trẻ bị chiều hư giờ đã an tĩnh, Đông Xu lúc này mới giương mắt nhìn mợ nhỏ, giọng như cũ lạnh lùng nói: “Còn muốn lấy tôi đổi năm mươi cân lương? Đã không sinh tôi, cũng không nuôi tôi, bà có tư cách gì quản chuyện hôn sự của tôi?” Một câu này nói xong liền khiến người trong thôn nhỏ giọng nghị luận. Tuy rằng mai mối thì chẳng phân biệt thân phận. Nhưng cái loại chuyện rõ ràng là hại cháu gái của mình, hơn nữa vừa mở miệng đã nói năm mươi cân lương khiến người dân thôn cảm thấy rất khó coi. Mọi người nghị luận không hề kiêng dè bọn họ. Khiến sắc mặt mợ nhỏ trở nên vô cùng khó coi, trong lòng lại thêm ghi hận Đông Xu. Đông Xu không có tâm trạng lại tiếp tục dây dưa với mấy người này. Đêm qua ăn ba chén thịt lợn lớn, cảm thụ được cảm giác thỏa mãn từ trong ra ngoài cơ thể. Điều này khiến Đông Xu càng thêm tin tưởng vững chắc, tâm nguyện của nguyên chủ là ăn uống no đủ. Cho nên những người râu ria, có thể giải quyết trong một lần thì sẽ không cho bọn họ thời gian cùng can đảm để lại đến đây gây phiền toái lần nữa. Vương Nguyệt Hoa đanh đá cũng chỉ có thể trị được một hai lần, mấu chốt vẫn phải xem Đông Xu làm thế nào. Nghĩ xong, Đông Xu cười cười, mũi chân nhẹ nhàng đá vào chân của mợ nhỏ đang đứng ở bên cạnh, lại cất giọng nói âm thanh không cao không thấp nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy: “Bà cũng nói Cung Tiêu Xã là của quốc gia, bạn trai của Hồng Mai ngầm làm cái gì, bà nói xem nếu bị người ta cử báo…” Câu nói kế tiếp, không cần Đông Xu nói ra, mặt của mợ nhỏ đã xám trắng một mảnh, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả trán, cả người đều run lập cập. “Sau này ngoan ngoãn một chút, nghe hiểu chứ?” Câu cuối cùng, Đông Xu bước đến đứng sát hai người mợ rồi đè thấp giọng nói. Nhưng hơi thở lạnh băng, từng tấc một thấm vào xương tủy của hai người phụ nữ. Nghe xong, cả hai đều theo bản năng gật đầu, cả hai đều vô cùng run rẩy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]