Chương trước
Chương sau
“Điềm Điềm à, đừng làm liều, lợn rừng con súc sinh này sẽ cắn người đó, con đừng mạo hiểm. Chú có thể cho con mãn công điểm, cũng có thể cho con cái danh hiệu anh hừng trừ hại rồi cho con thêm cái ca sắt tráng men với mấy cục xà phòng gì đó. Nhưng chuyện này không đáng mạo hiểm đâu.” Tôn đại đội trưởng tận tình khuyên bảo, sợ cô bé đáng yêu này vì mấy món đồ mà đi liều mạng.
Trong lòng Đông Xu phân tích lợi hại được mất.
Một vài món đồ như vậy thì thật sự không có gì dùng.
Xà phòng gì đó ở Đại Tây Bắc này ngoại trừ người trời sinh ra đã đẹp sẵn như nguyên chủ.
Nếu không cho dù dùng nhiều xà phòng và dầu con sò cũng không cứu được cái mặt đỏ thẫm hoặc vàng như nghệ đâu.
Gió cát quá lớn, hoàn cảnh như vậy dù có muốn dưỡng da cũng dưỡng không được.
Cho nên chút đồ này tác dụng trên thực tế lại không lớn.
Đông Xu trầm mặc không nói khiến Tôn đại đội trưởng tưởng rằng lời khuyên của mình đã có tác dụng.
Kết quả, giây kế tiếp lại nghe thấy cô gái trẻ cất giọng nặng nề hỏi: “Chú à, nếu cháu thật sự bắt được một con lợn rừng về thì chú có thể cho cháu mười công điểm nha, còn cho anh cháu đến nông trường phía bắc làm việc được không?”
Công việc ở nông trường phía bắc tuy rằng rất vất vả nhưng chỉ cần không lười biếng thì gần như mỗi ngày đều mãn công điểm.
Nhà họ Khương nghèo, chính sách hiện giờ lại không cho phép Đông Xu chơi quá lớn, hơn nữa Đông Xu không định để tương lại đám đàn ông trong nhà đều chỉ biết ăn bám dựa vào cô.
Cho nên, phải để họ tự mình đứng lên.
Nếu trong nhà nghèo thì bản thân càng phải nỗ lực.
Vào lúc ăn trưa, Đông Xu đã hỏi qua ý kiến của hai người anh của mình.
Hai anh chàng thành thật tỏ vẻ bản thân nguyện ý chịu khổ, cho dù phải đến nông trường phía bắc làm việc họ cũng làm.
Nhưng công việc bên kia dễ vào như vậy sao.
Điều kiện của nhà họ Khương không tốt, cả nhà đều gầy khọm. Tuy rằng hai người anh đều rất có sức nhưng sơ tuyển lại không sợ không qua nổi.
Quá gầy sẽ khiến người ta cảm thấy không có sức lực.
Làm việc ở nông trường vất vả nên đương nhiên Tôn đại đội trưởng sẽ không để người như vậy đến đó.
Hiện giờ Tôn đại đội trưởng vừa nghe Đông Xu hỏi như vậy thì không khỏi cảm thấy đau đầu.
Đương nhiên Đông Xu cũng biết ông ấy đang khó xử điều gì, anh của mình quá gầy vẫn cần phải tẩm bổ nhiều hơn.
“Chú, không phải cháu muốn anh trai cháu qua liền bây giờ. Đợi qua gieo cấy vụ xuân, tẩm bổ cơ thể để anh ấy mập thêm một chút rồi lại qua đó. Chú cũng biết điều kiện nhà cháu không tốt, nên không kiếm thêm chút công điểm thì hai người anh của cháu chỉ sợ phải độc thân tới chết.” Đông Xu nói rất chân thành, khiến Tôn đại đội trưởng mềm lòng gật đầu.
Nhưng nghĩ đến con bé này phải mạo hiểm vào núi vì hai người anh của mình thì Tôn đại đội trưởng lại vội lắc đầu.
“Ôi trời, Điềm Điềm.” Tôn đại đội trưởng vừa thấy cô bé này không phải đùa thì trong lòng tức khắc lạnh đi.
Vươn tay định kéo cô lại nhưng Đông Xu lại đi quá nhanh, ông còn không túm được góc áo.
Bây giờ nữ chiến thần thật muốn tức giận quát lên: Con mẹ nó chứ Điềm Điềm, lão tử là Đại Ma Vương, chỗ nào ngọt ngào vậy chứ?
Đông Xu vào núi phải đến lúc chạng vạng Vương Nguyệt Hoa mới biết tin.

Cả người sợ tới mức thất hồn lạc vía, đợi đến khi tỉnh lại thì vội kéo đàn ông nhà mình khóc lóc kêu la.
Vương Nguyệt Hoa cho rằng buổi chiều Đông Xu xin nghỉ là bởi vì buổi sáng làm quá mệt.
Bà cũng không phải không lòng con gái, nhưng mấy năm nay bị tẩy não nhiều quá nên cảm thấy con gái không giúp được gì.
Nhưng hai ngày nay Đông Xu đã khiến bà ta thành thật rồi.
Bây giờ nghe nói con gái có thể bị lợn rừng ăn mất thì tức khắc cả người đều không khỏe.
Tôn đại đội trưởng cũng có chút áy náy không nói nên lời.
Ông ta không nên gật đầu a!
“Ôi má ơi! Tiểu Điềm Điềm thật sự bắt được một con lợn rừng về rồi kìa!” Nhị Dân hôm qua mệt mỏi hết nửa ngày trời, hôm nay suýt thì không dậy nổi.
Lúc kết thúc công việc, anh ta là người về trễ nhất. Cũng vì nguyên nhân đó cho nên mới thấy Đông Xu kéo một con lợn rừng trở về.
Không rảnh lo thứ khác, nhấc chân chạy vội về thôn, còn vừa chạy vừa hô lên.
Buổi sáng Hàn Chiêu làm việc quá sức, đến bây giờ bắp chân còn hơi run run. Buổi chiều làm chậm lại một chút, nhưng chân vẫn rất đau chỉ muốn sớm về nhà nghỉ ngơi.
Kết quả nghe thấy tiếng la của Nhị Dân nên theo bản năng quay đầu lại.
Dưới ánh mặt trời ngã về tây, cả bầu trời đã ráng màu, Đông Xu như một chiến thần hoàn mỹ trở về, dáng người thẳng tắp, gương mặt lạnh lẽo, đằng sau còn kéo theo một con lợn rừng nặng hơn ba trăm cân nhưng trên người lại không nửa phần chật vật.
Thình thịch thình thịch!
Hàn Chiêu cảm thấy cái liếc mắt ngoáy đầu nhìn lại kia tựa hồ đã nghe thấy tiếng tim rung động.
Cô gái này có chút mê hoặc.
Lúc Hàn Chiêu phản ứng lại thì đã nghĩ như thế.
Nhưng rất nhanh xung quanh anh ta đã vây kín người.
“A a a, lợn rừng kìa!”
“Trời ơi, lợn rừng thật kìa, con này cũng hơn ba trăm cân?”
“Ông trời ơi, Điềm Điềm thật sự bắt được lợn rừng này!”

Lúc ban đầu các người dân trong thôn còn không dám tới gần nhưng sau đó phát hiện ra con lợn rừng kia đã chết, còn bị Đông Xu trói chặt nên vội thò đến xem.
Vốn dĩ Vương Nguyệt Hoa còn gân cổ lên gào thét nhưng kết quả lại nghe nói con gái đã về thì chợt cả người ngã xuống te xỉu giữa đường.
Lữ Đào đứng trong đám người, nhìn Đông Xu giống như anh hùnh trở về, trong lòng lại hâm mộ không thôi.
Vốn dĩ cô ấy cho rằng bản thân có được cơ duyên trọng sinh, còn ngoài ý muốn mở ra một cái không gian kỳ quái.

Nhưng mà so sánh với bản thân nhỏ yếu lúc này thì Đông Xu tựa hồ mới là cường giả chân chính.
Bên tai không kìm được mà vang lên lời nói hôm qua Đông Xu đã nói với mình.
Từ trước đến nay nước mắt luôn là thứ vô dụng.
Cho nên khóc có ích lợi gì.
Không thể thay đổi điều gì cũng không thể khiến chính mình trở nên tốt hơn.
Lại nhớ đến đêm qua, bác gái hai gây rối, nhớ đến cha mình chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn vợ con mình bị cả nhà bác hai đánh, cũng không nói được một tiếng.
Giờ khắc này, tín niệm trong lòng Lữ Đào đột nhiên trở nên kiên định hơn.
Cô ấy không nên lãng phí thời gian và nước mặt vào những người râu ria đó.
Lữ Đào biết bản thân không thông minh, nếu không kiếp trước cũng không bị người ta xem như đồ ngốc mà đùa giỡn.
Nhưng cô ấy có thể từ từ học, không thông minh cũng không sao, nỗ lực học tập cho dù không thể ưu tú như những người khác.
Nhưng ít nhất vẫn sống tốt hơn kiếp trước!
“Chú!” Nhìn thấy Tôn đại đội trưởng đến gần minh, Đông Xu đột nhiên ngó đầu lên, cong môi cười nhạt.
Trong ráng chiều, nụ cười của thiếu nữ vô cùng xinh đẹp cũng vô cùng tự tin.
Đó là một nụ cười ngầm lại có khí tràng cường đại.
Vốn dĩ Khương Điềm Điềm lớn lên đã xinh đẹp, lúc này mỹ nhân cười lại giống như hoa trong sương mờ, khiến người khác chỉ dám đứng xa xa nhìn mà không dám đến gần.
“Cháu cái đứa nhỏ này.” Nhìn con lợn rừng đằng sau, Tôn đại đội trưởng thở thào nhẹ nhõm, nhưng vẫn làm bộ tức giận trách cứ một câu.
Vẫn quá nguy hiểm.
Tuy rằng biết, vào lúc ngày mùa như thế này, nếu mọi người có thể được ăn chút thịt thì mọi người cũng có động lực hơn.
Nhưng mà để một cô bé đi làm cũng quá nguy hiểm!
“Lần sau không được làm như thế!” Tôn đại đội trưởng làm mặt hùng hổ nói một câu.
“Được rồi, cháu nhớ kỹ rồi chú.” Đương nhiên Đông Xu sẽ không thường xuyên đi bắt lợn rừng.
Thứ nhất là không thể tạo cho người dân trong thôn cảm giác rằng săn thú rất đơn giản, cái này rất dễ dàng hình thành tư duy quán tính.
Lon gạo nuôi ân, gánh nuôi thù.
Không thể bởi vì sự cường đại của cô mà khiến cả làng chỉ biết dựa dẫm được.
Lần này săn lợn rừng, thứ nhất là vì anh trai có thể vào nông trường làm việc, còn một nguyên nhân khác là bởi vì…
Bản thân cô cũng cần chút thịt để mạnh hơn.
Vì vậy, Đông Xu rất sảng khoái đáp ứng lời nói của Tôn đại đội trưởng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.