“Được.” Hàn Chiêu do dự một lát sau đó cũng đáp ứng, anh giao cây gậy gỗ trong tay mình cho Đông Xu rồi mới yên tâm xuống núi. Hàn Chiêu không yên tâm lắm. Nhưng ngẫm lại quá trình chiến đấu vừa rồi của Đông Xu, cô chỉ nhẹ nhàng đã thuần thục được một con lợn rừng, chẳng sợ lại đánh một trận với một con lợn rừng ba trăm cân khác cô cũng sẽ không gặp chút khó khăn nào. Cho nên vì sao anh phải lo lắng chứ? Chẳng lẽ không nên lo lắng lỡ như vì bản thân biểu hiện quá yếu ớt mà sau này bị cô vứt bỏ sao? Mới vừa lên chức bạn trai ngày đầu tiên Hàn Chiêu đã lo lắng không thôi. Hàn Chiêu xuống núi rất an toàn, phỏng chừng một trận đánh kia của Đông Xu đã dọa sợ hết đám dã thú trong rừng rồi. Ký túc xá nơi anh ở có tổng cộng năm người, họ có hai cái chậu tráng men. Hàn Chiêu nói trước một tiếng rồi xách luôn hai cái dùng nước rửa sạch rồi mang đi. Sau đó lại đến xin nghỉ với đại đội trưởng, rồi trở lên núi. Hai người cùng nhau xử lý con lợn rừng kia. Thấy động tác của Đông Xu thành thạo như vậy, Hàn Chiêu thật sự hoài nghi trước kia Đông Xu làm nghề mổ lợn. Nhưng sao có thể chứ! Tiểu sử gia đình của cô gái nhỏ này chỉ hỏi đại một người trong thôn cũng biết được. Nhưng động tác tay lại nhanh nhẹn như vậy. Nhìn thôi Hàn Chiêu cũng cảm thấy da đầu mình tê dại. Hàn Chiêu không biết làm chuyện này, nhưng Đông Xu cũng không ngại. Toàn bộ quá trình còn chỉ anh ta cách làm. Con lợn chỉ một lát đã xử lý xong. Đông Xu cắt thịt cực kỳ nhanh nhẹn. Còn cắt riêng phần mỡ ra để chuẩn bị về nhà nấu thành dầu, những phần thịt nạc có chút mỡ xen vào thì cũng cắt hết. Xương sườn cũng dùng dao chẻ củi băm hết. Chân giò cũng được rửa sạch sau đó cất vào trong sọt. Thịt và xương nhiều quá, hai cái chậu cũng đựng không hết, cho nên hoàn toàn không thể lấy hết trong một lần. Hơn nữa số lượng còn quá nhiều. “Tối lại đến lấy một lần.” Đông Xu thu dọn đồ đạt xong thì xách theo đồ đi một quãng đường xuống chân núi rồi vứt xương và thịt lợn vào một cái sơn động rách nát, lại còn dùng đồ che cửa động lại, rồi mới nói. “Không được.” Hàn Chiêu vừa nghe thấy đã lập tức cự tuyệt. Cho dù cả một năm không được ăn thịt thì anh cũng không để Đông Xu mạo hiểm đi đêm như vậy. Trong khu rừng này còn có sói, tuy rằng chuyện này Hàn Chiêu chỉ mới nghe nói thôi. “Yên tâm, trong khu rừng này không có sói đâu, trên ngọn núi phía bắc nông trường mới có.” Đối với chuyện này Đông Xu chỉ cười cười nói, hoàn toàn không bận tâm.
Đông Xu quá kiên quyết với chủ ý của mình nên Hàn Chiêu cũng không khuyên được. Cuối cùng anh chỉ có thể hạ quyết tâm, tối nay anh cũng đi theo cô. Sau đó hai người lại đi đường vòng từ thị trấn trở về lại thôn. Hai cái sọt chất đầy ắp. Còn dư lại thì đặt trên núi. Hai người trở về thì trời cũng gần tối rồi. Trên đường đụng phải vài người nhưng cũng chỉ thuận miệng hỏi vài câu thôi. Đông Xu thoải mái thừa nhận đang làm bạn gái của Hàn Chiêu, và gia đình Hàn Chiêu trong thành phố gửi phiếu về, giờ hai người vào trong thị trấn đối chút đồ ăn. Người trong thôn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Đông Xu. Hàn Chiêu lại tức khắc cảm thấy mình giống như đang ăn bám. Đông Xu không thèm để ý chuyện đó mà còn kéo tay anh đi. Trong nháy mắt Hàn Chiêu đã không còn suy nghĩ vớ vẩn được gì nữa, vui sướng được bạn gái nắm tay. Lúc Đông Xu trở về, Vương Nguyệt Hoa đang bận trước bận sau chuẩn bị nấu cơm. Dưới sự tẩy não của Đông Xu, tuy rằng Khương Thiết Sinh trở về nhà rồi cũng không thích làm gì, nhưng Khương Binh đã biết phụ giúp việc nhà. Chỉ là bây giờ anh ấy đã trở thành bạn trai của Lữ Đào cho nên tối qua nhà Lữ Đào ăn cơm, cũng không có cách phụ giúp công việc trong nhà. Khương Thiết Sinh cũng hiếm có được hôm chịu ôm phụ đống củi về sau đó còn nhóm lửa hộ Vương Nguyệt Hoa. Vương Nguyệt Hoa đẩy ông ra vài lần, nhưng cũng không đẩy được chỉ có thể run run nhìn ông ấy nhóm lửa. “Tối nay ăn thịt.” Đông Xu về nhà, vô cùng ngắn gọn nói một câu. Sau đó đặt cái sọt thật nặng trên người xuống, trên người Hàn Chiêu còn đang cõng một cái. “Điềm Điềm à, con với Tiểu Hàn đây là…” Vương Nguyệt Hoa vừa thấy Đông Xu trở về cùng với Hàn Chiêu thì vội tò mò hỏi. “Anh ấy giờ là bạn trai của con, tối nay sẽ đến nhà mình dùng bữa.” Đông Xu thoải mái không chút ngại ngùng nào mà thừa nhận. Nhưng lại khiến Hàn Chiêu có chút xấu hổ. #Bạn gái còn rộng rãi hơn mình thì phải làm sao bây giờ# “Ôi chao, yêu nhau cũng rất tốt. Nào nào Tiểu Hàn mau tới đây, mau thu dọn một chút rồi lên giường đất nghỉ ngơi đi, để thím đi nấu cơm.” Vương Nguyệt Hoa vừa nghe vậy thì lập tức cười đến mắt nheo lại không thấy mặt trời. “Không cần đâu thím để con giúp thím nhóm lửa, để chú đi nghỉ ngơi đi.” Hàn Chiêu đương nhiên không thể đi nghỉ ngơi được rồi, nên chỉ có thể đẩy đẩy Khương Thiết Sinh tỏ vẻ mình muốn nhóm lửa. Nghe thấy anh nói ngọt như vậy thì Khương Thiết Sinh và Vương Nguyệt Hoa đều cười vang. Chỉ là lúc nhìn thấy hai cái sọt thịt thì Vương Nguyệt Hoa đã sợ tới mức run rẩy ngồi bệt xuống đất. “Má ơi, Điềm Điềm à…” Vương Nguyệt Hoa sợ tới mức tay chân run lập cập, nhiều thịt như vậy vào lúc mổ lợn cũng không thấy được. Nên đột nhiên thấy nhiều thịt như vậy có thể không sợ hãi được sao? “Để con nấu cơm.” Đông Xu không giải thích nhiều, lúc muốn ăn cơm chiều cũng chỉ nói thẳng như vậy. Trong nhà đều phải thống nhất nếu không sẽ không làm được đại sự.
Cơm chiều cũng không làm quá cầu kỳ phức tạp, Đông Xu dùng hai loại bột trộn lại làm màn thầu, lại cắt những miếng thịt cần dùng ra từng miếng đều đặn. Thịt còn thừa lại thì cắt lát sau đó xào chung với ớt hiểm và bột ớt, sẵn đó cho thêm chút rau dại trên núi vào xào chung. Rau dại được Đông Xu sơ chế rất tốt, trước tiên cô đã dùng nước làm tan biến đi mùi đất và hương vị chua xót của rau dại, sau đó lại xào lại bằng dầu một lát. Món thịt ba chỉ xào cay này còn chưa dọn ra dĩa mà mùi hương thơm ngon đã bay xa nửa dặm rồi. Thím Lưu ở cách vách còn ló đầu qua hàng rào cao giọng hỏi: “Tôi nói nhà họ Khương nha, nhà các người nấu cái gì mà thơm vậy chứ?” Đông Xu làm rất nhiều, rốt cuộc cô cũng phải cắt thịt thành từng khối để nấu thịt kho, nhưng không phải phần thịt nào cũng có thể cắt nấu được cho nên chắc chắn sẽ có dư lại rất nhiều nguyên liệu. Vì vậy lúc này cô nấu một nồi lớn. Dùng cái tô bự xúc một chén đưa cho Hàn Chiêu rồi nói: “Đưa cho thím Lưu cách vách đi, tiện thể giới thiệu thân phận mới của anh luôn.” Nói đến cuối câu Đông Xu còn trêu chọc anh một tiếng. Mãi cho đến khi mặt của Hàn Chiêu đã đỏ bừng lên thì anh mới bê chén thức ăn đi ra ngoài. Đông Xu lại làm thêm mấy chén nhỏ: “Còn cái này thì đưa cho nhà bà nội, bác hai và bác ba. Cứ nói là nhà bạn trai mới của con gửi đến, nhà mình không ăn hết nên bọn họ cứ ăn đi.” Thật ra Vương Nguyệt Hoa cảm thấy rất khó hiểu, vì sao thím Lưu nhà hàng xóm lại được tô bự, mà người trong nhà mình lại là chén nhỏ. Nhưng thấy Khương Thiết Sinh lại không có ý kiến gì, bà chỉ là con dâu và chị em dâu bên kia nên hỏi nhiều làm gì chứ? Nếu không phải thấy thịt nhiều thì cho một chén nhỏ bà cũng cảm thấy đau lòng rồi. Vương Nguyệt Hoa nghe lời làm theo, lại chuẩn bị riêng một tô bự chuẩn bị đem cho nhà Lữ Đào. Cái này cũng để Hàn Chiêu mang qua. Chuẩn bị xong hết rồi thì trong nhà vẫn còn dư lại hơn phân nửa nồi. Đông Xu cầm một cái tô bự cho thật nhiều đồ ăn vào, cái tô này là để cho Hàn Chiêu mang về cho bốn người bạn cùng phòng của anh. Dù sau cái chậu của người ta mình còn để trên núi chưa trả về mà. Bữa cơm chiều này, họ ăn hai miếng màn thầu kẹo thịt ba chỉ xào cay vào trong, vừa thơm vừa ngon mà lại còn cay cay nữa, bốn người cùng nhau ngồi ăn, mặt ai cũng tràn trề vẻ thỏa mãn. “Đúng rồi, có phải mình sắp gửi đồ ăn cho bên anh hai không. Tối nay con sẽ làm thịt kho, mai mẹ đưa cho anh một vò đi.” Nghĩ đến Khương Quốc đang xa nhà không thể ăn được, Đông Xu cũng có chút đau lòng. Người anh nghe lời như vậy, Đông Xu vẫn nguyện ý săn sóc yêu thương một chút. Huống chi sau này Khương Quốc còn rất hữu dụng… Vương Nguyệt Hoa vừa ăn đến miệng đều bóng lưỡng, vừa gật đầu đồng ý. Nghe lời con gái có thịt ăn. Tuy rằng mùi thịt ở nhà họ Khương bay rất xa nhưng khoảng cách gần nhất là nhà thím Lưu đã bị mua chuộc, bây giờ thiếu điều Đông Xu nói gì bà ta nghe nấy thôi. Đương nhiên, Đông Xu cũng không thật sự vì tình nghĩa làng xóm láng giềng mà cho bà ta một chén thịt nhiều như vậy. Đây đều là kịch bản thôi. Bà thím Lưu này e rằng cũng rất biết điều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]