Chương trước
Chương sau
“Cái đó ở bên kia.”
Vương Nguyệt Hoa không hiểu con gái mình muốn làm gì, ngón tay run rẩy chỉ vào góc tường phía tây.
“Ừm.”
Hôm qua Vương Nguyệt Hoa có kéo mấy cây củi khô về, có vài cái còn là rễ khô, tuy rằng nặng nhưng chặt xong thì dùng chúng để nhóm lửa lại cháy rất tốt.
Vương Nguyệt Hoa còn chưa kịp chẻ củi thì Đông Xu đã trở về, Đông Xu bước đến kéo đống củi ra bắt đầu chặt.
Rắc!
Rắc rắc!
Từng tiếng từng tiếng chẻ củi vang lên, đồng thời Vương Nguyệt Hoa cũng lấy chổi ra quét dọn sân.
Mợ cả đang khóc mắng ôm xồm cũng ngừng lại một chốc lát.
Sau khi mợ cả khóc lóc xong thì mợ nhỏ cũng khóc, kết quả Đông Xu làm bộ tò mò hỏi:
“Mợ nhỏ, lần trước cháu đến Cung Tiêu Xã, thấy bạn trai của Hồng Mai đang nói chuyện với một cô gái khác, hai người ở cạnh nhau gần sát đến đầu cũng sắp đụng vào nhau…”
Nói úp úp mở mở như vậy.
Khiến mợ nhỏ nghe xong lại tức giận xanh mặt, mắt trừng lớn quát to lên một tiếng:
“Cái gì?”
Đông Xu giả vờ ngượng ngùng cười cười rồi lại tiếp tục chẻ củi, nhưng mà mợ nhỏ lại không thể ngồi yên nữa!
Bà ta lôi kéo mợ cả, vội vã bỏ về.
Mãi cho đến khi hai người kia đã đi xa, Vương Nguyệt Hoa lúc này mới hỏi:
“Điềm Điềm, con thật sự thấy bạn trai của Hồng Mai…”
“Cũng có thể là nhìn lầm rồi.”
Đông Xu ba phải trả lời.
Vương Nguyệt hoa:
“...”
Củi đều đã chặt và thu dọn xong, thì Đông Xu mới nói với Vương Nguyệt Hoa:
“Tối nay anh ba về thì bảo anh ấy mang một bát thịt trong tủ đem cho nhà Lữ Đào.”
Người mẹ phật hệ đã quét sân hết một tiếng.
Bởi vì Đông Xu đã chẻ củi hết một giờ mà dưới góc tường phía tây đã chất thành một đống củi cao hơn nửa người.
Vương Nguyệt Hoa đáp lại một tiếng:
“Ừ.”
Sau đó bừng tỉnh, bà mới nhỏ giọng hỏi:
“Một bát thịt đều tặng hết sao?”
Kia là thịt, không phải lương thực a!
Nhưng đã từng tặng gà rừng, thỏ con nên bây giờ Vương Nguyệt Hoa cũng không quá khó chịu như trước.
Nhưng một bát thịt lớn như vậy, bà cũng có chút đau lòng.
Đông Xu nheo mắt liếc nhìn Vương Nguyệt Hoa nói:

“Không muốn có con dâu sao?”
Vương Nguyệt Hoa lập tức ngoan ngoãn tiến vào trạng thái phật hệ.
Đương nhiên bà muốn có con dâu rồi, Khương Binh năm nay đã hai mươi, bây giờ nó cũng có tâm ý với Lữ Đào.
Hôm nay lúc Đông Xu nhắc đến Khương Binh, thì thấy Lữ Đào mặt đỏ bừng ngại ngùng, mới biết anh của mình không phải đơn phương.
Nhưng loại chuyện tình cảm này, cô không am hiểu nên sẽ không nhúng tay vào.
Lúc ở tinh tế, không phải chưa từng có người theo đuổi nữ chiến thần.
Nhưng bi kịch ở chỗ là những người miễn cưỡng có thể ngang tài ngang sức với cô thì đều đã thành gia lập thất.
Chưa có gia đình thì cũng được xem như thanh niên ưu tú, sẽ không chiếm được chút lợi thế nào của Đông Xu.
Kết quả sau cùng là Đông Xu vẫn độc thân.
Lúc ban đầu còn có người dám theo đuổi cô nhưng sau đó đều sợ mà bỏ đi.
Đông Xu lại không để ý chuyện này.
Bởi vì hiện giờ Đông Xu để ý vẫn là nhiệm vụ của mình trong Group Hắc Bao.
Tâm nguyện của nguyên chủ ngoài ăn uống no đủ sau đó có hay không còn có một tâm nguyện nào đó khác?
Tuy rằng giai đoạn lịch sử ở thế giới này Đông Xu cũng không biết nhiều lắm.
Dù sao khoảng cách thời gian đến thời kỳ tinh tế quá xa, nên Đông Xu chỉ có thể biết thông qua sách sử.
Hơn nữa đây còn chỉ là một cái phần thông tin giản lược của tinh cầu Lam.
Cho nên, xem qua đoạn lịch sử này cũng chỉ có thể thấy mục lục của các sự kiện lớn.
Vào mùa đông một năm sau sẽ khôi phục kỳ thi đại học, hai năm sau cải cách sẽ được mở ra, việc buôn bán có thể làm quang minh chính đại.
Nguyên chủ sau khi trải qua những thăng trầm như vậy, đối với tâm nguyện ăn uống no đủ liệu sẽ thỏa mãn sao?
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ Group Hắc Bao, Đông Xu cũng không biết, nhiệm vụ tâm nguyện sẽ như thế nào mới có thể xem là hoàn thành.
Là có hạn định thời gian hay sẽ là cả đời của cô gái nhỏ đều phải suy xét rõ ràng?
Đông Xu suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng bây giờ lại không quá gấp gáp.
Thời gian còn sớm, cho dù là sự kiện lớn gần nhất cũng là khôi phục kỳ thi đại học vào một năm sau.
Đông Xu đang do dự giữa lựa chọn thi vào trường đại học hay là đi làm buôn bán, nhưng mặc kệ lựa chọn nào thì đều cần tiền.
Nếu không cho dù có thi đậu vào trường đại học thì ngay cả tiền đi đường cũng không có, đến lúc đó còn có thể đi đâu?
Ngay lúc đang chẻ củi đột nhiên Đông Xu suy nghĩ đến một vấn đề.
Vừa rồi lúc cô đang chẻ củi thì phát hiện hôm qua Vương Nguyệt Hoa mang củi về có đến mười cây đặc biệt rắn chắc.
Tuy rằng Vương Nguyệt Hoa rất mạnh nhưng sao có thể mạnh đến như vậy, bà ấy làm sao có thể mang về được?
“Mẹ.”
Đông Xu đột nhiên quay người gọi một tiếng, khiến Vương Nguyệt Hoa thiếu chút nữa bị giật mình chết khiếp rồi.
Đặc biệt trên tay cô còn đang cầm dao chẻ củi.
“Hả…”
Vương Nguyệt Hoa đổi giọng, bà sợ sệt quay đầu.
Biểu tình chột dạ này càng khiến Đông Xu hoài nghi thêm, cô bất động thanh sắc quan sát Vương Nguyệt hoa, thấy vóc dáng gầy gò của bà ấy, Đông Xu hỏi thẳng:
“Củi ngày hôm qua là tự mẹ mang về sao?”

Vương Nguyệt Hoa nghe vậy càng sợ hãi nói:
“Đúng, đúng vậy.”
Nhiều cây như vậy, đương nhiên không thể chỉ có mình bà mang về được.
Nhưng mà Hàn Chiêu đã dặn không được nói.
Vương Nguyệt Hoa tuy rằng cảm thấy Hàn Chiêu là người thành phố, sớm muộn gì cũng trở về.
Nhưng người ta cứ muốn giúp, Vương Nguyệt Hoa đã một mực từ chối, nhưng cuối cùng cũng không thể chối từ được.
Cứ để Hàn Chiêu giúp mang cây về.
Hiện giờ Đông Xu hỏi, Vương Nguyệt Hoa đương nhiên là chột dạ.
Đông Xu lại không chút để ý mà chuyển đề tài nói:
“Đúng rồi, anh hai thế nào rồi?”
Vương Nguyệt Hoa âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến con trai lớn bà lại hơi đau lòng.
“Không sao cả nhưng làm việc ở nông trường quá vất vả, anh con thường phải thức đêm để cùng những người khác canh giữ nông trường, nghe nói trên núi hay có dã thú xuống ăn thịt trâu dê của nông trường.”
Vương Nguyệt Hoa nói đến đây còn thở dài một hơi.
“Ngày hôm qua người nọ giúp mẹ mang cây về cũng rất vất vả đúng không?”
Đông Xu thuận thế hỏi một câu.
Vương Nguyệt Hoa còn đang đau lòng con trai nên cũng không kịp suy nghĩ đã nhanh miệng theo bản năng trả lời:
“Cũng không có mệt lắm, Tiểu Hàn rất khỏe mạnh mà.”
Nói xong Vương Nguyệt Hoa cũng ý thức được bản thân đã lỡ miệng nói sai rồi.
Đã nói sẽ không bán đứng nói ra Tiểu Hàn thế mà kếy quả chưa đầy một ngày cô đã nói hết ra rồi.
Vương Nguyệt Hoa dùng ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn Đông Xu.
Đông Xu cười cười chẳng nói gì.
Ý cười không sâu nhưng có chút lạnh nhạt khiến Vương Nguyệt Hoa sợ đến mức không nói nên lời.
Trong thôn đa phần mọi người đều là họ Lữ, họ Khương, họ Tôn còn có họ Lưu.
Người khác họ thì trừ bỏ phụ nữ có chồng từ nơi khác đến đây lập gia đình thì cũng có rất ít người, đặc biệt là họ Hàn, trong các thanh niên thì chỉ có mỗi Hàn Chiêu chứ không còn ai khác.
Cũng không biết, Hàn Chiêu là tiện đường vào rừng gặp được hay là cố ý đến giúp đỡ?
Nhưng không cho Vương Nguyệt Hoa nhắc đến anh ta thì rất giống như là anh ta đang chột dạ, cho nên anh ta là cố ý giúp đỡ sao?
Hàn Chiêu sau lưng cô đang định làm gì?
Đông Xu trở về phòng, híp mắt suy nghĩ nửa ngày nhưng nhất thời cô vẫn chưa suy nghĩ ra.
Hàn Chiêu bị hoài nghi có ý đồ gây rối thì lúc này đang lau mồ hôi làm việc trong rừng.
Công việc trong rừng cũng không quá mệt chỉ cần đem những cành cây khô thu dọn là được.
Công việc này các cô gái và trẻ nhỏ đều làm dù sao nhà nào cũng cần củi nhóm lửa.
Những người khác cũng không cần làm gì phức tạp chỉ cần đem những cây chết đào bỏ ra, sau đó lấp hố lại, chờ đến khi được phát hạt giống thì lại trồng cây mới là được.
Không chỉ có như vậy còn cần tưới nước bón phân nên cũng rất tất bật vất vả.
Hàn Chiêu vừa tưới hai gánh nước lúc này cũng ngồi xuống hít một hơi nghỉ ngơi, anh ta lại bắt đầu lôi kéo làm quen với Khương Thiết Sinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.