Hoàn toàn không hiểu Hàn Chiêu bị làm sao, Đông Xu rũ mắt suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nên bỏ về nhà. Lúc trời hơi tối một chút, cô và Lữ Đào đi đến nhà Tôn đại đội trưởng xin thư giới thiệu. Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau ngày trời vừa sáng, Đông Xu và Lữ Đào mỗi người cõng sọt tre xuất phát. Hai người đều nghèo hèn, không có tiền ngồi xe, chỉ có thể đi bộ tới thị trấn. Vương Nguyệt Hoa không yên tâm, con gái cô trước nay căn bản chưa từng đi thị trấn. Nhưng mà bà dám cản sao? Đáp án là...... Bà không muốn sống nữa sao? Làm một người mẹ phật hệ không tốt sao? Cho nên, bà chỉ thành thật đi chuẩn bị bánh bột ngô, bắp luộc, còn lấy trong nhà một cái ấm nước cũ đựng nước sôi để nguội cho Đông Xu mang đi. Lữ Đào thì đơn giản hơn nhiều, buổi sáng ăn một chút cháo, cháo rất đặc, nhưng vẫn ăn mấy ngụm. Bốn người ăn một nồi cháo, dù sao nồi cũng không lớn bao nhiêu. Lữ Đào đối với kiếm tiền, đã càng ngày càng bức thiết. Kiếm tiền dù không có phiếu mua không được nồi, nhưng là ít nhất trước hết nghĩ biện pháp mua cái ấm nước, đem đồ của nhà họ Khương trả lại cho người ta trước. Hai người đi hết một tiếng rưỡi, mới xem như đi đến thị trấn. Hai người trên người đều cõng sọt, cho nên thực mau liền thu hút sự chú ý của những người khác. Người trong thôn cõng sọt vào thành, giống như tín hiệu nào đó, loại tình huống này mọi người đều hiểu rõ. Lữ Đào tuy rằng không phân biệt rõ được này là thật, hay là thử, nhưng cô biết chợ trời ở nơi nào. Đời trước bởi vì gả cho Trương Thiết Quân, trừ bỏ xuống ruộng làm việc kiếm công điểm, thường thường còn lên núi hái vài trái cây hoang dã, rau dại để vào thành bán lấy tiền. Sau đó mua sách cho Trương Thiết Quân. Lúc ấy, hai người đang trong khoảng thời gian ngọt ngào, vả lại Lữ Đào còn thoát khỏi nhà họ Lữ, nên đó chính là lúc lòng cô cảm thấy ngọt ngào nhất. Chẳng sợ mỗi ngày đều làm việc mệt muốn chết, ít nhất trong lòng là ngọt. Chỉ là đáng tiếc, sau đó... Hiện giờ quay đầu lại nhìn xem, Trương Thiết Quân đời trước cũng không có vài phần thiệt tình. Chính mình mỗi ngày xuống ruộng làm việc kiếm thật nhiều công điểm, Trương Thiết Quân kiếm được thật ra rất ít. Đặc biệt là sau khi kết hôn với mình, anh ta là một người đàn ông có sức lao động nhưng đôi khi lại kiếm không bằng một người phụ nữ. Lúc ấy, trong lòng còn đang chìm đắm trong ngọt ngào nên nhìn không thấy sinh hoạt khổ. Hiện giờ đã chết một lần, đầu óc nhưng thật ra thanh tỉnh một chút. Đông Xu không chút nào vội bán. Thành thị cung ứng cũng không phải không hạn lượng, người ở trong thành, ăn cũng không tốt hơn so với ở nông thôn nơi nào. Cho nên, những món ăn hoang dã này đó của mình một chút cũng không lo không có người mua. Bắp của Lữ Đào càng không lo. Hai người ở chợ trời đi dạo hai vòng, lại ở trên phố dạo qua một vòng, tìm mấy cái người mua khác nhau.
Cuối cùng thành công bán được đồ. Đông Xu không đòi tiền, cơ hồ muốn đều là phiếu. Đầu năm nay có tiền cũng không dùng được, ngươi còn phải có phiếu, nếu không có tiền cũng mua không được. Có điều dù sao thì thị trấn vẫn nhỏ, cho nên định mức phiếu kỳ thật cũng là hữu hạn. Nhưng phiếu gạo, phiếu thịt, phiếu công nghiệp, phiếu vải và một số loại phiếu phức tạp khác thì cơ hồ không có. Sáu con mồi, Đông Xu chỉ thu 4 đồng, dư lại đổi phiếu gạo mười cân và mấy tờ phiếu vải. So sánh với con mồi của mình, của Lữ Đào kỳ thật càng được hoan nghênh. Đó là lương thực, hơn nữa còn là bắp tươi mới. Ngày thường cũng không thấy đâu. Rốt cuộc đại đội ai có thể làm ngươi đem bắp mới lấy ra đổi những thứ khác? Đất đai còn muốn trồng trọt để dành ăn, nơi nào có thể phá của như vậy? Cho nên, những trái bắp đặc biệt được hoan nghênh, trong chốc lát, đều bán hết. Lữ Đào cũng thu tiền và phiếu một nửa đổi. Nhưng cô chuẩn bị một sọt bắp, đổi tiền và phiếu được nhiều hơn Đông Xu. Cuối cùng trả Đông Xu phiếu gạo mười cân, Lữ Đào trong tay dư lại đồ cũng không ít. Hiện tại mua cái nồi sắt không chỉ có đòi tiền, còn muốn phiếu công nghiệp. Phiếu công nghiệp trong tay Lữ Đào nhưng thật ra đã có, nhưng cô không đủ tiền. Nồi sắt không rẻ. Cho nên, cuối cùng Lữ Đào cũng không mua nồi sắt, nhưng lại đến trạm thu mua mua một cái vại gốm sứ, cái vại này so với ấm nước lớn hơn một chút, ít nhất có thể nấu nhiều cơm hơn một chút, người trong nhà có thể ăn no. Bởi vì trong tay còn có phiếu công nghiệp, có vài cái còn sắp hết thời hạn, Lữ Đào cắn chặt răng, lại mua hai cái khăn lông, mấy cái cái bình có thể ủ dưa muối còn có hai hộp que diêm. Phiếu gạo trước đổi mười cân, những phiếu khác thời hạn còn dài, Lữ Đào tính toán trước giữ lại. Dù chỉ có mấy thứ này, cũng đã chứa đầy một sọt. Ước chừng là nếm thấy vị ngon ngọt của thành quả, hơn nữa đây là lần đầu tiên các cô vào thị trấn. Lữ Đào trong lòng có chút kích động, cảm thấy chính mình sau khi trọng sinh, cuối cùng cũng thấy được ánh mặt trời. Nhưng ánh mặt trời là người đang đứng ở bên cạnh cô mang đến. Nghĩ vậy, Lữ Đào trong lòng có chút thương tâm còn có chút cảm động. Cuối cùng cắn chặt răng, lại xoay người trở về, quyết định mua hai hộp dầu ngao, nhà mình một hộp, lại cho Đông Xu một hộp. Đông Xu vốn không muốn lấy, nhưng ngẫm lại, chính mình nhận lấy, trong lòng Lữ Đào có thể dễ chịu hơn nên cuối cùng Đông Xu vẫn nhận. Dầu ngao không quý, một hộp chỉ bảy, tám xu. Nhưng ở cái niên đại này, cũng không phải mỗi người đều có thể dùng nổi. Đặc biệt là các cô gái trong thôn, mỗi ngày đều mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, ai chịu bỏ tiền mua thứ này chứ. Số tiền đó có thể mua được bốn hộp que diêm mà.
Song đây là ý tốt của Lữ Đào, Đông Xu đành nhận. Hai người còn muốn hợp tác lâu dài, Đông Xu không nghĩ làm Lữ Đào có áp lực tâm lý. Sắp đến buổi chiều thì lúc này hai người mới lặng lẽ trở về thôn. Trên đường toàn dựa vào đi bộ, trở về hai người cũng không nỡ bỏ tiền ngồi xe. Đông Xu xuất thân từ trường quân đội, tuy rằng thân thể hiện tại quá yếu, nhưng gần đây cũng có rèn luyện, cho nên đi bộ cũng không có gì vấn đề. Lữ Đào giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi vài lần, cô vốn dĩ vừa mới khỏi bệnh nặng, thân thể còn thực yếu. Nhưng vì kiếm tiền, cũng đã liều mạng. Không phấn đấu thì phải đói chết. Lữ Đào không có lựa chọn khác. Trong thôn hầu hết sức lao động đều bắt đầu đi vào rừng làm việc. Đương nhiên cũng có nhà điều kiện không tốt đến cả vợ và mẹ cũng đi theo cùng nhau, vì để kiếm nhiều chút công điểm. Vương Nguyệt Hoa không đi bởi vì Đông Xu không cho. Đông Xu không yên tâm Lữ Đào, trước đưa cô về nhà. Kết quả phát hiện Khương Binh không đi làm việc, mà đang giúp đỡ sửa nhà Lữ Đào. Căn nhà này cũng lâu lắm rồi, kỳ thật đã cũ nát. Dù là sửa chữa, cũng chỉ là miễn cưỡng ở được thôi, mùa đông tứ phía lọt gió, trong phòng có đốt lửa sưởi ấm cũng vô dụng. Lữ Đào cắn chặt răng, cảm thấy chính mình phải càng nỗ lực hơn. Trong không gian bắp đã sắp hết, cô cũng muốn giống Đông Xu như vậy học săn thú, hoặc là hái rau dại mới được. Nếu không mùa đông ở nơi này... Lữ Đào không dám nghĩ nữa. “Anh ba Khương, cảm ơn anh.” Lữ Đào cao giọng cảm tạ một câu. Khương Binh còn đang làm việc trên mái nhà nghe tiếng thì không ngửa đầu nhìn mà trực tiếp leo xuống, sau đó quay đầu lại, hắc hắc cười hai tiếng rồi đỏ mặt lại đi về. Đông Xu đứng ở xa xa nhìn thấy thì suy tư gì đó. Đông Xu không mua quá nhiều đồ vật trở về, đổi mười cân lương thực vẫn là vì chuẩn bị cho Khương Quốc đi làm xa ở nông trường. Lại mua vài món đồ gia dụng, que diêm còn có gia vị linh tinh. Để lại mấy tờ phiếu vải hạn sử dụng còn dài, cũng không giao cho Vương Nguyệt Hoa, mà tự mình giữ lại. Đêm qua, có con thỏ không cẩn thận bị chết, Vương Nguyệt Hoa trực tiếp lột da nấu ăn. “Có mệt hay không, trong nồi còn có một chén thịt thỏ, mẹ bưng cho con ăn nha.” Vương Nguyệt Hoa bận trước bận sau, lát lại rót nước, lát lại đưa khăn lông. Đông Xu không làm bà hầu hạ, đây là mẹ của nguyên chủ, làm người ta hầu hạ còn ra thể thống gì? Xua xua tay bảo bà ấy đi nghỉ ngơi. Vương Nguyệt Hoa vừa thấy thế, thì nhanh chân chạy về phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]