Chương trước
Chương sau
"Cho dù ngài nhìn Cẩu Đản không thuận mắt như thế nào thì nàng cũng sắp là thê tử kết tóc của con rồi, là con dâu ngài. Hiện tại, nàng đã mang cốt nhục của con, nếu ngài lại sử dụng một ít thủ đoạn hạ lưu với nàng, đừng nói vì sao người nhi tử này trở mặt!"

"Cái gì? Có mang cốt nhục của ngươi?"

Ý phi kinh hãi, tay đang đùa giỡn ngọc đột nhiên cứng đờ.

Ngay sau đó không thể tin đứng dậy, mắt đầy kinh ngạc đến có thể ăn được người.

"Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa? Nàng đang mang cốt nhục của ngươi?"

"Mẫu phi rất hiếu kỳ sao? Đây thì có cái gì? Trước khi cưới làm chuyện sau khi cưới, chính là trước thời gian mà thôi. Huống chi nhi thần cũng là để cho ngài và phụ hoàng sớm ngày ôm tôn tử!"

"Đồ hỗn trướng!"

"Bốp!"

Nghe được lời nói của Tiêu Dung Diệp, Ý phi vừa khó thở, vừa nâng tay liền cho hắn một bạt tai.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Ý phi tự tay đánh con trai của mình.

Thấy con trai của mình bị đánh đến khuôn mặt tuấn tú lệch sang một bên, tiếng lòng của Ý phi cũng đột nhiên run lên.

Tiêu Dung Diệp bị đánh lệch mặt, biểu cảm khuôn mặt nhàn nhạt, không có chút ủy khuất nào, cũng không tức giận.

Thấy đứa nhỏ của mình có biểu cảm lạnh lùng như vậy, Ý phi nâng năm ngón tay mở lớn ra, toàn thân đều đang run rẩy khó có thể ức chế.

"Diệp nhi, ta..."

Ý phi mở miệng nghĩ muốn xin lỗi, nhưng không biết vì sao lại như nghẹn ở trong cổ họng. Cổ họng kéo căng, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

"Mẫu phi, cho dù ngài đánh ta mười cái, hai mươi cái bạt tai, ta vẫn sẽ cưới Cẩu Đản. Trong bụng của nàng có cốt nhục của ta, gạo sống đã nấu thành cơm chín, ngài nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Cẩu Đản sắp là Thần vương phi ghi vào sử sách An Nam quốc!"

"..."

"Còn nữa, chuyện ngài phái người ám sát nàng, nhi thần có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt coi như chưa từng phát sinh chuyện gì! Nhưng mà... nếu như có lần nữa, nhi thần tuyệt không nhân nhượng. Buổi tối chính là đại hôn của nhi thần, còn có việc cần nhi thần đi làm, nhi thần cáo lui."

Tiếp đó, Tiêu Dung Diệp lạnh lùng xoay người, không có chút lưu luyến bước tiếp bước chân vững vàng, nhanh chóng rời khỏi Bích Tiêu cung.

Phía sau, thân mình Ý phi lảo đảo một chút. Bà khiếp sợ, tay run rẩy đột nhiên vịn bàn trang điểm.

Cái loại cảm giác sợ hãi phát ra từ tâm khiến bà khó có thể giải thoát, ngay sau đó, thân thể run rẩy như là lá xanh nhẹ nhàng dựa vào bàn, chậm rãi trượt xuống.

"Bốp!" một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Ý phi khóc, nước mắt lóe lên như là ma chú mê hoặc lòng người, "tách, tách" rơi xuống.

Lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay, Ý phi khó có thể ức chế cảm xúc khóc rống thất thanh. Bộ dáng thống khổ, chính là vì nữ nhân mà làm tan nát tâm mẫu thân.

"Nghiệp chướng! Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng! Đời trước Liễu Hoa Ý ta tạo cái nghiệt gì, đời này muốn để ta gánh vác huynh muội loạn luân không nhân tính như vậy! Thật sự là nghiệp chướng!"

- - phân cách tuyến - -

Hoắc Thiếu Nghi bị đám thị vệ làm cho đầu đầy màu, gần như là chật vật kéo thân mình mệt mỏi về đến nhà.

Mới vừa vào Hoắc phủ, nhìn thấy bộ dáng chật vật không chịu nổi của con trai mình, Hoắc phụ Hoắc mẫu đang uống trà trong chính đường liền kích động thất sắc.

Trước đó đánh nhau túi bụi với Thần vương Điện hạ, ồn ào huyên náo.

Lập tức sẽ đại hôn, thật vất vả chữa trị tốt thương tích lúc trước của hắn, lúc này khuôn mặt lại đánh cho tím xanh như vậy, khóe môi còn bị thương.

Sao Hoắc phụ Hoắc mẫu có thể không lo lắng chứ!

"Thiếu Nghi, con làm sao vậy? Đánh nhau với ai hả?"

"Phụ thân, con không sao!"

Hoắc Thiếu Nghi nhẹ nhàng bâng quơ, không muốn giải thích với hai lão nhân gia chút gì!

Chuyện vì nữ nhân mà đánh nhau, loại chuyện ám muội này, sao Hoắc Thiếu Nghi có thể nói ra.

Đến chuyện lúc trước đánh nhau với Tiêu Dung Diệp, Hoắc Thiếu Nghi cũng lấy Tiêu Uyển Nhu làm tấm bia, nói là Tiêu Dung Diệp rống lên với Tiêu Uyển Nhu, khiến hắn nhìn không quen, vì thê tử tương lai của mình nên mới ra tay quá nặng.

Giờ phút này cũng giống vậy, Hoắc Thiếu Nghi cũng nói như thế, dù sao hai lão nhân gia bọn họ đã trên năm mươi tuổi, xuất phát từ hiếu thuận, hắn cũng không muốn nói nhiều với bọn họ. Nói nữa, ngược lại sẽ khiêu khích một ít phiền toái không cần thiết.

"Con ơi, con đây giống không có sao ư? Miệng vết thương lớn như vậy, buổi tối đại hôn nhất định là không thể che hết? Đây không phải sẽ làm cho con xấu mặt ở trước toàn bộ thần dân An Nam quốc à?"

Hoắc mẫu thương con nên sốt ruột, tiến lên kéo mặt Hoắc Thiếu Nghi qua. Nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, ánh mắt đánh giá, làm sao cũng không yên lòng.

"Nương, con thật sự không có việc gì, người không cần lo lắng, đại hôn tối nay sẽ không xuất hiện sơ suất gì, người cứ yên tâm đi!"

Hoắc Thiếu Nghi vội trấn an mẫu thân của mình, không mảy may cảm thấy gương mặt phụ thân bên kia đã từ từ trở nên ngưng trọng.

"Thiếu Nghi, con nói thật với phụ thân, rốt cuộc thương thế kia tới như thế nào?" Bỗng nhiên thần sắc Hoắc Bỉnh Thân trở nên ngưng trọng, con ngươi quắc thước không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào thần sắc biến hóa của con trai mình.

"Phụ thân, con thật sự không có việc gì, chỉ là trên đường về gặp vài kẻ vô lại trêu chọc con gái nhà lành. Con nghĩ muốn giáo huấn bọn họ một chút, đã xảy ra va chạm tay chân, nên có kết quả như vậy thôi. Phụ thân, con thật sự không có việc gì! Ngài không cần có vẻ mặt nghiêm trọng như thế!"

Đối với lời nói của Hoắc Thiếu Nghi, Hoắc Bỉnh Thân tự nhiên là nửa tin nửa ngờ, ông hoàn toàn không tin giữa ban ngày ban mặt có thể phát sinh chuyện mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ.

"Con thật sự nói thật với phụ thân sao?"

"Phụ thân, thật sự là lời nói thật, con không cần lừa ngài mà!"

"Được rồi, A Hào, ngươi tiến vào đi."

Hoắc Bỉnh Thân ra lệnh một tiếng, một nam tử mặc y phục nô bộc đi đến, cúi đầu vấn an mỗi người ở đây.

"A Hào, ta hỏi ngươi, Tam thiếu gia có thật là gặp chuyện mạnh mẽ cướp đoạt dân nữ sao?"

"Hồi lão gia, A Hào một đường đi theo Tam thiếu gia, vẫn chưa từng thấy qua!"

"Vậy ngươi có biết vết thương trên mặt Tam thiếu gia từ đâu mà đến không?"

"Hồi lão gia! Là..."

Đột nhiên, Hoắc Thiếu Nghi một phen kéo lấy ống tay áo A Hào.

"Tiểu nô bộc, ngươi phải chú ý mỗi một câu nói của ngươi. Nếu nói bậy, bản thiếu gia liền đuổi ngươi ra ngoài!"

Con ngươi đen sắc bén của Hoắc Thiếu Nghi giận đến đỏ bừng, cả người đều vây quanh một loại lệ khí sắp bùng nổ.

"Tiểu nhân... Ta..."

A Hào rõ ràng bị khí thế Hoắc Thiếu Nghi hù dọa, một đôi mắt đều là thần sắc sợ hãi bất an.

"A Hào, ngươi cứ ăn ngay nói thật, Hoắc gia này vẫn là ta làm chủ định đoạt!"

Giống như là có người làm chỗ dựa, A Hào không còn e ngại vẻ mặt thâm thúy của Hoắc Thiếu Nghi nữa, đứng thẳng thân mình.

"Vết thương của Tam thiếu gia là, là bị thị vệ của Thần vương Điện hạ gây ra. Nguyên nhân... nguyên nhân là vì một nữ nhân!"

Câu nói kế tiếp, A Hào có chút nơm nớp lo sợ nói qua, dù sao hắn đã ý thức được, trên người Hoắc Thiếu Nghi đã phát ra ngoan lệ.

"Nữ nhân?"

"Vâng, là Thần vương phi!"

A Hào không dám dùng dư quang nhìn chăm chú vào Hoắc Thiếu Nghi, sợ một giây sau sẽ bị ánh mắt sắc bén giống nhau dao găm của hắn giết chết.

Nghe được A Hào nói như vậy, trong lòng Hoắc phụ Hoắc mẫu đã hiểu rõ đại khái.

"Được rồi, A Hào, ngươi có thể đi xuống. Chuyện này không thể lộ ra, bằng không, ta lập tức đuổi ngươi ra khỏi Hoắc phủ!"

"Dạ dạ dạ"

A Hào liên tục gật đầu, tiếp đó như trút gánh nặng vội vàng rời khỏi chính đường.

Trong chính đường to như vậy, lại lần nữa khôi phục sự yên tĩnh lúc trước.

Hoắc Thiếu Nghi bị người khác biết được tình hình thực tế, bất an đưa ánh mắt phóng đến trên người gia phụ và gia mẫu của hắn. Hắn khẩn trương, mày kiếm sắc bén đều nhăn chặt lại với nhau.

"Ngài phái người giám thị con?"

"Đúng, ta đã phái người giám thị con. Từ lần trước con mang theo khuôn mặt bị thương trở về, ta liền hoài nghi, con nhẹ nhàng bâng quơ và không muốn giải thích nhiều càng khiến ta nghi ngờ, cho nên ta phái A Hào theo dõi con!"

"Sao phụ thân có thể làm vậy?"

Hoắc Thiếu Nghi cảm thấy bản thân quả thực giống như đang bị giám thị, ngay cả ra vào cũng bị người giám sát, thật đúng là đã thật đáng buồn lại buồn cười!

"Sở dĩ phụ thân làm vậy, còn không phải đều vì con. Con cũng đã trưởng thành, sao còn không để cho ta và nương con bớt lo!"

Càng nói, cảm xúc Hoắc Bỉnh Thân càng trở nên kích động.

Mà Hoắc Thiếu Nghi bị chất vấn thì cúi đầu giống như là một đứa nhỏ phạm sai lầm.

Toàn bộ không khí khẩn trương lại lần nữa tiến vào trạng thái giằng co.

Thật lâu sau, Hoắc Bỉnh Thân mới khàn giọng hỏi - -

"Lần trước đánh nhau cũng là bởi vì nàng đi? Nói đi, sao con lại để ý nàng như thế?"

Theo A Hào nói đến Thần vương phi kia, tâm Hoắc Bỉnh Thân liền bắt đầu trở nên bất an.

Lần bỏ trốn trước đó đã sớm khiến ông biết con trai mình và người nữ tử kia có quan hệ không cạn

Nhưng sau này hắn đã trở lại, Hoàng thất bên kia cũng không có truy cứu, ngược lại còn tiếp tục hân hoan vui vẻ để hắn và Uyển Nhu công chúa đại hôn.

Hoắc Bỉnh Thân cho rằng không có chuyện gì, nên cũng không có tiếp tục truy hỏi. Không nghĩ tới vào lúc sắp đại hôn, lại có thể gây ra...chuyện càn rỡ như thế! Sợ là mặc cho ai cũng không thể thờ ơ thôi!

"Phụ thân, nếu ngài đã biết rồi, con cũng không úp mở với người nữa! Trước khi con trả lời vấn đề của ngài, ngài có thể trả lời con một vấn đề trước hay không? Năm năm trước, nguyên nhân ngài dẫn đầu bộ tộc Hoắc thị rời khỏi An Nam quốc là gì?"

Hoắc Thiếu Nghi thật muốn biết rốt cuộc nguyên nhân năm đó phụ mẫu của chính mình lấy mạng bức bách bản thân rời khỏi An Nam quốc là cái gì

Dù sao đây là kíp nổ dẫn đến quan hệ của hắn và Lệ Ảnh Yên vỡ tan. Hắn có quyền biết, cũng phải biết. Ít nhất như vậy cũng có thể khiến hắn có một lý do có thể buông tha lòng ái mộ với Lệ Ảnh Yên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.