Chương trước
Chương sau
Sau khi hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi nói xong, thái giám dùng tấm ván gỗ lần nữa hạ xuống.

"Bốp! Bốp! Bốp!"

Liên tiếp vài đại bản, đánh đến môi Lệ Ảnh Yên đã trở nên trắng bệch, một khuôn mặt nhỏ nhắn rơi mồ hôi như mưa, tái nhợt khiến người ta sợ hãi.

Đang lúc Lệ Ảnh Yên bị đánh tới hư thoát, ngoài Liên Thai cung, một bóng dáng to lớn xuất hiện.

"Mẫu hậu, thủ hạ lưu nhân!"

Thái tử Tiêu Dung Thước một thân cung phục cầu long(1) màu đỏ tím, tóc mai có chút hỗn độn vội vàng chạy tới.

Hoàng hậu cả kinh, nghi hoặc lên tiếng: "Thước nhi?"

Tiêu Dung Thước đuổi bước lên phía trước, chấp tay, một lúc lâu sau nói - -

"Mẫu hậu, phụ hoàng tuyên tiểu cung nữ này đến Đại Hùng bảo điện trước, không được chậm trễ!"

"Phụ hoàng ngươi gọi tiểu cung nữ này đến sao?"

Hoàng hậu không thể tin ngưng mi nghi hoặc, việc hậu cung đều do bà xử lý, tại sao hoàng lại nhúng tay vào việc này? Chẳng lẽ trong này có cái gì khó hiểu?

"Đúng vậy. Mẫu hậu, ngài nhanh giúp tiểu cung nữ này rửa mặt chải đầu một phen đi. Chỗ phụ hoàng, không chậm trễ được đâu!"

Giọng nói Tiêu Dung Thước vô cùng lo lắng, làm hoàng hậu cũng không dám chậm trễ, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn lập tức cho phép Tiêu Dung Thước mang Lệ Ảnh Yên đi.

- - phân cách tuyến - -

Lệ Ảnh Yên bị đưa vào trong trong thiên điện của Đại Hùng bảo điện, không hiểu gì nên có chút sợ ngây người.

Trong thiên điện, trừ bỏ hoàng thượng lại có thể còn có Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi.

Thấy Lệ Ảnh Yên tiến vào, ánh mắt hai nam tử đều phát ra thần sắc bất đồng.

Hoắc Thiếu Nghi một thân tù phục màu trắng, tự nhiên là vui sướng phát ra từ nội tâm, miệng mang theo cảm xúc kích động lẩm bẩm nói - -

"Yên Nhi, Yên Nhi!"

Mà Tiêu Dung Diệp bên cạnh lại là vẻ mặt lạnh lùng, như chính mình là người ngoài cuộc, toàn bộ nơi này đều không liên quan đến mình.

Chỉ là lãnh ý dần dần xuất hiện nơi đáy mắt đã làm bại lộ cảm xúc của hắn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô lực tái nhợt của nàng, cảm giác đau lòng đột nhiên nảy sinh.

Cho dù bản thân bị nàng quăng một bạt tai lúc ở trên xe ngựa, nhưng nghe thấy nàng nói cực kỳ thất vọng với mình, trong lòng Tiêu Dung Diệp liền sụp đổ, nguyên lai thẳng thắn thành khẩn đối đãi và che chở lâu như vậy, đổi lấy chính là thất vọng của nàng với bản thân.

Mặc kệ nàng thương tổn bản thân cũng tốt, giận chính mình cũng được, hắn không thể đối địch với tâm ý của mình. Hắn để ý nàng, vượt quá xa tưởng tượng của hắn.

Ngay khi nàng bị đưa vào cung hoàng hậu, vẫn không quên phái người ở nơi đó trông coi.

Lệ Ảnh Yên dùng ánh mắt nhàn nhạt quét một vòng trên mặt Tiêu Dung Diệp và Hoắc Thiếu Nghi, tiếp đó tiến lên, cúi đầu chắp tay ở trước mặt hoàng thượng - -

"Nô tì bái kiến hoàng thượng!"

"Đứng lên đi!"

Giọng nói già nua của Tiêu Hạo Thiên mang theo thương tiếc nhàn nhạt. di0en-da14n.le9.quy76.d00n Đối với Lệ Ảnh Yên, ông luôn có cảm giác giống như đã từng quen biết, huống chi thấy sắc mặt trắng bệch như giấy này của nàng, trong lòng ông càng nảy sinh cảm giác thương tiếc.

Lệ Ảnh Yên đứng dậy, thối lui đến một bên, yếu ớt cúi đầu, giống như là đứa nhỏ phạm sai lầm.

"Cẩu Đản, sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?"

Thấy vẻ mặt không giống lúc trước của Lệ Ảnh Yên, hoàng thượng ân cần hỏi.

Tuy rằng nói lần này nàng náo loạn chuyện có chút lớn, thậm chí cục diện khó có thể thu thập, nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn hi vọng, tất cả đều là sai lầm của những người khác, không quan hệ với nữ hài tử trước mặt này.

"Ta..."

Lệ Ảnh Yên ấp úng, đối với hoàng thượng từ ái này, nàng vẫn là kính trọng từ trong đáy lòng. Không biết vì sao, lúc nào cũng có cảm giác khó có thể nói rõ với ông.

"Được rồi, Cẩu Đản, ngươi đã không biết nói cái gì, vậy thì để trẫm nói đi!"

Nói xong, Tiêu Hạo Thiên điều chỉnh thân thể ở trên giường, sắc mặt uy nghi mở miệng nói.

"Hôm nay trẫm gọi các ngươi tới là vì chuyện tiệc đêm ở Bích Tiêu cung vào bốn ngày trước."

Cho dù Tiêu Hạo Thiên không nói, vài người ở đây đều có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Thật lâu sau, Tiêu Hạo Thiên trầm tư một chút, ngưng mắt nhìn thân thể nhỏ bé của Lệ Ảnh Yên vẫn đang cúi đầu, mở miệng nhàn nhạt hỏi một câu - -

"Cẩu Đản, nếu trẫm muốn gả ngươi cho Dung Diệp hoặc Thiếu Nghi, trong hai người bọn họ, ngươi sẽ chọn ai?"

- - - - - - - -

Chú thích:

(1) Cầu Long: rồng có sừng (con vật trong truyền thuyết)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.