Chương trước
Chương sau
"Hồi bẩm vương gia, một gã tự xưng là bằng hữu của ngài đang ở bên ngoài cầu kiến."

"Bằng hữu của ta?" Tiêu Dung Diệp tò mò tự hỏi, bằng hữu? Bằng hữu nào?

Tiêu Dung Diệp hắn lớn như vậy, vẫn không kết giao quá mấy người bằng hữu, vốn là hậu duệ hoàng thất, từ nhỏ liền sống ở bên trong thâm cung, toàn là cung nhân, làm sao có thể có cái gọi là bằng hữu. Cho dù là có bằng hữu, há có thể là người bình thường, lấy đâu ra bằng hữu cùng chung hoạn nạn với mình, chẳng lẽ là... hắn đã trở lại?

"Hắn ở đâu?"

"Chờ ở thiên điện Long Đức Môn."

"Được, mang bổn vương đi trước." Vẻ mặt Tiêu Dung Diệp khẩn cấp, gần như là hận không thể lập tức bay đến Long Đức Môn.

Vừa mới bước vài bước dài, Tiêu Dung Diệp giống như là nhớ tới cái gì quay người lại.

"Tư Đồ tiểu thư, hết sức xin lỗi, Dung Diệp có chút chuyện riêng cần xử lý, một lát ta sẽ sai người đưa ngươi hồi Bích Tiêu cung."

Dứt lời, không đợi Tư Đồ Lan Cẩn trả lời liền đi về hướng Đức Long Môn.

- - phân cách tuyến - -

"Vương gia." Tiêu Dung Diệp vừa mới tiến đến thiên điện Đức Long Môn, Lệ Ảnh Yên liền bổ nhào lên phía trước, cho hắn một cái ôm mạnh mẽ.

Đợi đến khi Tiêu Dung Diệp phản ứng quá lại, không chút suy nghĩ quát lớn nói - -

"Mẹ nó, sao lại là ngươi - đồ siêu lừa đảo không có tiết tháo này?" Bị Lệ Ảnh Yên ôm, Tiêu Dung Diệp theo bản năng châm chọc. Nàng đến đây khi nào, thật đúng là dọa đến hắn.

"Cái gì? Nói ta không có tiết tháo?" Nói xong, Lệ Ảnh Yên giống như con báo con đi cà nhắc đứng lên, đưa tay nắm chặt cổ Tiêu Dung Diệp.

"Ưm, khụ khụ, kẻ điên, buông ta ra!"

Tiêu Dung Diệp thật đúng là không còn gì để nói đến trình độ của con rùa đen siêu lừa đảo này rồi.

Ngày hôm qua, không chỉ có ngựa bị nàng dọa sợ, nàng lại có thể dõng dạc nói chân mình bị té gãy, đi đường không được, dám lừa gạt để Tiêu Dung Diệp cõng nàng hơn hai mươi dặm đường từ đường núi nguy hiểm đến Thần vương phủ!

Trở lại phủ, biết Tiêu Dung Diệp là người thiện tâm, nàng liền một bộ dáng được tiện nghi còn khoe mã, cường điệu chân thối nàng và hắn muốn một gian phòng riêng, thậm chí sau đó còn tự cấp cho nàng một phòng, nói chân nàng không cần phải xem đại phu, chỉ cần tĩnh dưỡng là tốt rồi, tiếp đó đuổi Tiêu Dung Diệp đi, mà nàng thì ở trong phòng vùi đầu trên giường lớn.

Thẳng đến xế chiều hôm nay nghe nói chủ tử của mình tiến cung thân cận, nàng giống như một đứa bé tò mò muốn cùng Tiêu Dung Diệp tiến cung.

Thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử của nàng, Tiêu Dung Diệp lấy lý do chân của nàng còn chưa lành nên cự tuyệt thỉnh cầu mang nàng tiến cung.

Không nghĩ tới đồ siêu lừa đảo không có tiết tháo này vì cường điệu chân bị thương của mình đã tốt hơn, lại có thể ở trước mặt Tiêu Dung Diệp chạy bước lớn. Một khắc kia, Tiêu Dung Diệp liền biết ngày hôm qua "hắn" lừa mình, Tiêu Dung Diệp tức giận hạ tử lệnh, cưỡng chế "Cẩu Đản" vào sài phòng, không được hắn cho phép, không được cho 'hắn' ăn cơm.

Nhưng nào biết, cặn bã không có tiết tháo này vẫn chạy tới trong cung, hơn nữa có thể thông qua tầng tầng xét duyệt của cung đình, nàng làm sao đến đây được?

"Ngươi, ngươi nói cho ta biết, ngươi vào bằng cách nào?"

"Dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết? Bất quá, cũng không ngại nói cho ngươi, ai biểu Cẩu Đản ta thần thông quảng đại, cái gì đi xuyên tường, cân đẩu vân lộn mèo, lăng ba vi bộ ta đều biết! Cho nên tiến hoàng cung gây sự chứ sao?"

"Ít con mẹ nó ba hoa đi, không sợ gió lớn đau đầu lưỡi hả! Đến, người tới! Bắt tên lường gạt này cho bổn vương!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.