Chương trước
Chương sau
Hôm nay thật đúng là thời tiết tốt, trời sáng khí trong, ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ du đãng, mây trắng bồng bềnh ở phía chân trời, hình dáng đa dạng hiện ra ở trên không trung, làm cho người ta hưởng thụ mỹ mãn.

Ngoại ô An Nam quốc, cành liễu đón gió phất phơ, ánh nắng gợn sóng ra ảo ảnh loang lổ, trên đường núi hiểm trở, hai con tuấn mã phóng nhanh như tên bắn, ở trên đường lưu lại bụi đất cuồn cuộn.

Ngựa tốt phóng nhanh, sau một tiếng hí dài, vững bước dừng ở bên cạnh lương đình, Tiêu Dung Diệp và Duệ vương gia Tiêu Dung Vĩ đều mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng leo xuống tuấn mã, sải mấy bước liền ngồi xuống ở trong lương đình.

Đang lúc vẻ mặt Tiêu Dung Diệp và Tiêu Dung Vĩ đều lạnh nhạt ở trong lương đình uống trà, chỉ nghe ngoài đình đột nhiên có một tiếng la không phải ngựa rống lên hù dọa, làm động tác uống trà của Tiêu Dung Diệp và Tiêu Dung Vĩ chợt ngừng lại.

Tiêu Dung Diệp hơi nghiêng người ngoái đầu lại nhìn, liền thấy Lệ Ảnh Yên cưỡi một con la, thở hổn hển xuất hiện ở ngoài đình.

"Tứ hoàng huynh, hắn là ai vậy? Hắn..." Nhìn Lệ Ảnh Yên ăn mặc như tùy tùng cưỡi la, Tiêu Dung Vĩ rất tò mò đặt câu hỏi, nhưng còn chưa có nói xong, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng huynh mình càng xanh mét.

Quả nhiên, chưa đến vài giây, Tiêu Dung Diệp liền lững thững đi ra đình hóng mát, thân hình cao lớn đứng im lặng ở trước mặt Lệ Ảnh Yên.

"Không phải ta nói ngươi, Cẩu Đản, ngươi thật đúng là một bộ dáng chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Cho ngươi một con la, ngươi vẫn có thể mặc kệ sống chết nhanh chóng tới đây, thật đúng là tốc độ!"

Tiêu Dung Diệp tức giận liếc nhìn Lệ Ảnh Yên, hận không thể dùng ánh mắt đè chết thân thể nhỏ bé của hắn.

Nói chuyện đó với Lệ Ảnh Yên thật đúng là vô nghĩa, vừa nghe nói vương gia nhà mình đi đua ngựa ở ngoại ô, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn bản thân cũng muốn mù quáng giúp vui, không quản thân phận đeo bám dai dẳng.

Mà Tiêu Dung Diệp cũng không phải nam nhân dễ chọc, nghe Lệ Ảnh Yên ầm ĩ, đầu hắn như muốn nổ tung, linh quang liền hiện ra một chủ ý còn thối hơn cứt chó, lại có thể cho Lệ Ảnh Yên một con la, để nàng cưỡi la thi chạy với tuấn mã của hắn, nếu nàng có thể tới trước hắn và Duệ vương gia, Tiêu Dung Diệp hắn đáp ứng mang nàng cùng đi đua ngựa, nếu không thì ở nơi mát mẻ nào đó ngốc đi!

"Tốc độ này cũng không là gì, đừng nói cho Cẩu Đản ta một con la, chính là cho Cẩu Đản một đầu heo, Cẩu Đản cũng có thể đúng hạn tới nơi!"

Lời nói của Lệ Ảnh Yên rất có nề nếp, Tiêu Dung Diệp nghe thấy, sắc mặt nháy mắt chuyển xanh.

Nói, Tiêu Dung Diệp hắn cho Lệ Ảnh Yên nàng cưỡi la, vẫn là mang theo thâm ý. Con la này là giống lừa lai ngựa, cũng là gián tiếp so sánh Lệ Ảnh Yên giống như ngựa giống như lừa. Mà thực tế, cái gì cũng không phải, giống như nàng, chính là một người lưỡng tính!

"Được, lần sau liền cho ngươi cưỡi đầu heo."

Tiêu Dung Diệp phất tay áo xoay người, trên mặt tuấn tuyệt, mấy sợi gân xanh tức giận nhảy lên.

Mà vừa vặn lúc này, Tiêu Dung Vĩ mang theo tò mò đi ra đình hóng mát, đi đến bên cạnh hai người bọn họ, đánh vỡ cục diện xấu hổ.

"Tứ hoàng huynh, gã sai vặt này là người của huynh à? Thoạt nhìn thật khôi hài!"

"Ta khôi hài?" Lệ Ảnh Yên chỉ vào cái mũi của mình, tò mò hỏi.

"Đúng, ngươi xem ngươi, cưỡi con la cũng có thể bất diệc nhạc hồ như vậy, xem ra ngươi đã bàng quan, thật sự là làm người ta bội phục!"

Mẹ nó, hàng này là thật khen ta à? Sao còn khó nghe hơn chế giễu ta vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.