Chương trước
Chương sau
Hai chữ 'Cẩu Đản' này, Tiêu Dung Diệp gần như là bắn ra từ giữa kẽ răng, sau đó ngượng ngùng vung đầu, không có gì lưu luyến sải bước ra khỏi phòng.

Nhìn thấy bộ dáng dương dương đắc ý của Tiêu Dung Diệp, Lệ Ảnh Yên hận nghiến răng nghiến lợi, khó thở đến dậm chân, nội tâm vô cùng sắc bén, lời nói nguyền rủa hắn thiên biến vạn biến.

"Vương gia!"

Tiêu Dung Diệp vừa ra khỏi phòng, phía sau liền truyền đến giọng nói mang theo nức nở của Lệ Ảnh Yên.

Nghe được tiếng nói, Tiêu Dung Diệp chợt ngừng bước chân, hơi hơi nghiêng gò má tuấn dật, nhàn nhạt mở miệng nói: "Làm chi? Ngươi lại muốn như thế nào?"

"Vì sao, vì sao muốn giao công việc nặng như vậy cho một mình Cẩu Đản làm? Nói rõ là khi dễ Cẩu Đản!"

"Khi dễ ngươi? A, Cẩu Đản, bổn vương làm như vậy, đơn giản nói cho ngươi biết một đạo lý, đó chính là - - trời làm bậy còn có thể tha thứ, tự tạo nghiệt không thể sống!"

Sau những lời lỗ mãng này, không có bất kỳ ý tứ thương cảm gì 'Hắn', sải vài bước dài liền biến mất ở trong tầm mắt của Lệ Ảnh Yên.

- - phân cách tuyến - -

Đợi Lệ Ảnh Yên dọn dẹp phòng Tiêu Dung Diệp xong đã là chạng vạng, nắng chiều phủ một màu vàng lên khắp vạn vật, khiến bề ngoài Thần vương phủ là một mảnh vàng son rực rỡ.

"Ôi chao, ai, ôi nha má ơi, mệt chết ta!" Lệ Ảnh Yên làm xong toàn bộ việc, nâng tay xoa xoa cánh tay nhức mỏi của bản thân, nàng bận việc cả một ngày, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn làm eo mỏi lưng đau chân rút gân, lại bụng đói kêu vang tụt huyết áp, hận không thể ngựa không dừng vó ăn một con gà quay!

"Ta nói, bồ tát sống vĩ đại, nhanh như vậy liền xong việc, không tệ không tệ, ta còn tưởng rằng ngươi trong vòng ba ngày đều không dọn dẹp xong đâu!"

Sau khi nghe được giọng nói, Lệ Ảnh Yên giơ khuôn mặt nhỏ nhắn mệt đến rút gân lên, trong con ngươi to đen trong suốt nổi bật ra một thân mình cao lớn rắn rỏi, một bộ dáng tư thái lười nhát dựa bên cạnh cửa!

Giọng nói Tiêu Dung Diệp đầy chế giễu và hai tay vòng trước ngực mang theo ý khiêu khích, lỗ tai nàng nghe đến một trận "Ong ong", đâm vào ánh mắt nàng một trận chua xót đau đớn!

"Ôi chao, ai, ôi nha má ơi!"

Lệ Ảnh Yên kêu to một tiếng, sau đó liền ngã nhào trên đất!

"Này!" Thấy Lệ Ảnh Yên ngã xuống đất, vẻ mặt Tiêu Dung Diệp đầy khẩn trương tiến lên.

“Này, ngươi làm sao vậy? Cẩu Đản! Này, ngươi đừng giả chết nữa!"

Tiêu Dung Diệp càng không ngừng vỗ mặt Lệ Ảnh Yên, thần thái khẩn trương đến mày núi nhìu chặt, cánh môi mỏng cũng nhếch thành một đường.

Lệ Ảnh Yên đáng chết chính là không có phản ứng gì!

"Này, Cẩu Đản, bổn vương tìm cho ngươi một gian phòng mới tinh đó. Aizz, còn chuẩn bị một bàn mỹ thực lớn, ngươi nhanh tỉnh dậy đi!" Tiêu Dung Diệp ra sức vừa dỗ lại lừa, chỉ hy vọng vật nhỏ không biết sống chết này tỉnh lại!

Nhưng nói như vậy, Lệ Ảnh Yên vẫn không có tỉnh lại, Tiêu Dung Diệp gấp đến độ ra sức đong đưa lắc thân mình nàng!

Lắc thật lâu, vẫn không thấy Lệ Ảnh Yên tỉnh lại, Tiêu Dung Diệp đã gấp đến độ đổ mồ hôi lạnh giữa trán, nghĩ nghĩ, xung quanh đây không có người hầu nào, bất đắc dĩ, bế bổng Lệ Ảnh Yên có sức nặng không nhẹ lên, gấp đến độ hắn tính tìm đại phu cho 'Hắn'!

Thấy động tác bế bổng Lệ Ảnh Yên lên của mình, cánh môi hắn nở một nụ cười tự giễu, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m hắn đường đường là một Tứ hoàng tử An Nam quốc, lại có thể hạ thân thể tôn quý của mình đi bế một tiểu khất cái đi tìm y quán, xem ra đây không phải là chuyện vứt đi mặt mũi, mà là ngoại lệ vì một tiểu khất cái, làm chuyện bế người đầu tiên trong cuộc đời!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.