Chương trước
Chương sau
"Ưm!" Lệ Ảnh Yên theo bản năng rên khẽ một tiếng, hai chân đột nhiên siết chặt.

Chạm vào nơi nào đó của Lệ Ảnh Yên, làm Tiêu Dung Diệp đang hạ thủ đột nhiên dừng lại, sau đó khó tin ngước mắt chất vấn: "Ngươi là thái giám sao? Làm sao có thể không có cái kia?"

Không có cái kia? Thúi lắm, lão nương đặc biệt là nữ, làm sao có thể sẽ có bảo bối nối dõi tông đường kia!

Lệ Ảnh Yên thấy vùng đất bí ẩn của mình lần đầu tiên trong đời bị người xâm nhập, hơn nữa còn là nam cặn bã không có tiết tháo, nhất thời có một loại cảm giác nhục nhã muốn thắt cổ tự sát! Trong lòng thật đúng là khóc không ra nước mắt!

"Đúng, lúc nhỏ trong nhà Cẩu Đản nghèo túng, phụ thân ta vì muốn có bạc mua rượu uống, liền cắt cái phía dưới của Cẩu Đản, sau đó cầm bảo bối của Cẩu Đản đi đổi bạc, dùng để mua rượu uống!"

Lệ Ảnh Yên một bộ dáng dõng dạc vứt bỏ hoảng sợ, mẹ nó, dù sao cũng bị phi lễ, bản thân nhất định không sạch sẽ, còn không bằng tương kế tựu kế, có lẽ còn có thể hồ đồ được lợi ích gì đó!

"Vật đó có thể đổi bạc? Sao bổn vương chưa từng nghe qua?"

"Người là vương gia, làm sao có thể nghe qua! Đó là cách nói dân gian, nói là chỉ cần cầm gốc rễ đồng tử làm thuốc, là có thể tráng dương, trong nháy mắt liền biến thành gà chiến đấu!"

"Phụ thân ta nhẫn tâm vì có thể có bạc mua rượu, liền chặt đứt gốc rễ của Cẩu Đản , bán bảo bối của Cẩu Đản cho một lão già thất tuần(1) làm thuốc, lấy cái đó đổi lấy bạc! A hu hu... Cẩu Đản ta thật sự là mệnh cực kỳ khổ!"

Lệ Ảnh Yên nói láo không cần viết nháp, người ở đây nghe được đều cho rằng là một chuyện kỳ lạ!

"Cho nên ngươi không muốn thấy nam tử khác có bảo bối, thấy một cái là muốn hủy một cái, đúng không?"

"Không không không, không phải. Vương gia, ngài biết tính Cẩu Đản trời sinh yếu đuối, làm sao có thể có can đảm chặt đứt bảo bối của ngài, chính là không cẩn thận ngộ thương, hu hu... Cẩu Đản thật xin lỗi. Vương gia, ngài đừng trách Cẩu Đản!"

Lệ Ảnh Yên sợ hãi nói xong, vừa nói nước mắt vừa chảy 'tách tách' như bão táp. Tiêu Dung Diệp thấy như vậy, dù tâm ngoan độc hơn nữa cũng không nỡ trách cứ 'Hắn'!

"Cẩu Đản, đừng khóc, đều là ta không tốt, vừa rồi dọa đến ngươi! Ta không có ý trách ngươi! Gần đây ta thật sự là bận quá, có thể mệt đến hồ đồ, cho nên ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng!"

Nói xong liền vung tay áo lau hai dòng nước mắt trên mặt Lệ Ảnh Yên!

Thấy Tiêu Dung Diệp mềm lòng, Lệ Ảnh Yên nghĩ rằng, rèn sắt khi còn nóng thôi, lúc này đề nghị hắn cho mình một gian phòng ở, hắn - nam cặn bã không có đầu óc này nhất định sẽ đồng ý, vì thế liền chu môi đầy đặn lên, yếu ớt nói: "Vương gia, Cẩu Đản biết người là người tốt, hơn nữa là người tốt nhất mà Cẩu Đản từng gặp qua, cho nên vương gia người nhất định sẽ đặc biệt chiếu cố Cẩu Đản, đúng không?"

Nghe được Lệ Ảnh Yên nói lời nịnh hót với mình, Tiêu Dung Diệp theo bản năng nghĩ đến, hàng này lại là muốn nói yêu cầu vô lý gì đây!

"Nhanh mồm nhanh miệng cho ta cái mũ cao như vậy, có phải có cái gì cầu xin hay không? Nói đi!"

"Vương gia, ngài thật sự là liệu sự như thần, chuyện gì cũng không thể gạt được ngài, vậy Cẩu Đản cũng không vòng vo với ngài nữa!"

Lệ Ảnh Yên lè lưỡi liếm cánh môi khô khan của mình, chỉnh sửa vạt áo, sau đó mở miệng lần nữa nói: "Vương gia, đêm nay Cẩu Đản không có chỗ ở, ngài cũng nói đêm nay tạm thời không có phòng cho Cẩu Đản ở, vậy Cẩu Đản có thể ở chung một phòng với ngài không, ở tạm một đêm thôi!"

Chú thích:

(1) Lão già thất tuần: Lão già bảy mươi tuổi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.