Kỳ thực, trong hiệu cầm đồ nho nhỏ của Nguyên gia này, chuyện này cũng xem như không có gì to tát lắm, chuyện càng kỳ quái, cổ quái hơn cũng không phải không phát sinh quá, truy tìm nguyên nhân thì mọi ngọn nguồn của nguyên nhân này đều là do vị đại đương gia Nguyên gia công tử này, không chỉ có ánh mắt khốn kiếp, còn cộng thêm không lương tâm đã khốn kiếp gấp ba lần khốn kiếp! 
Nếu không có cùng đường, ai lại đến đây cầm bảo bối âu yếm hoặc là đáng giá chứ? Duy độc hắn ỷ vào sự giàu có, ép giá sát đất thì không nói, còn đôi khi thỉnh thoảng lại làm ra vừa dỗ lại lừa, quang minh có, âm thầm chiếm đoạt cũng có. 
Trong ngày thường, Nguyễn Chân Chân chỉ lặng không tiếng động đứng ở bên cạnh, thấy ở trong mắt, đến cuối cùng chỉ có thể mang một bụng bất bình cùng nghi hoặc. 
Nàng buồn bực vì sao vô luận là ai, chỉ cần đối với gương mặt vô lại của Nguyên Dắng, người người đều sẽ thỏa hiệp, cuối cùng còn phải liên tục nói lời cảm tạ cáo từ mà đi. 
Không bao lâu nàng đã hiểu được, bởi vì Ô Long Trấn này chỉ có một hiệu cầm đồ. Cầm, chịu thiệt; Không cầm chỉ còn đường chết. Không khác vị trí với nàng là mấy. 
Thậm chí, hai lão bộc đối với Nguyên công tử kia, tuy rằng thân là nô bộc, cũng đã xem vị này như bảo bối tâm can của mình, ôm ở trong lòng sợ bay, cất vào trong ngực sợ tan mất. Không chỉ có như thế, trong lòng hai người hoàn toàn không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cam-do-cua-ac-hoang-tu/85152/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.