Cuộc sống cứ thế trôi qua nửa tháng, tinh thần Trác Ngọc cũng từ từ hồi phục, cô đã nghĩ thông suốt, không chấp nhất với cái nguyện vọng mỏng manh là được về nhà nữa.
Địch Á thấy vậy cũng thở dài một hơi. Qua một thời gian nữa là đến mùa tuyết rồi, mỗi ngày hắn đã tốn rất nhiều thời gian để ở cùng Trác Ngọc nên không có nhiều thời gian đi săn để dự trữ thức ăn cho mùa tuyết.
Nhiệt độ đang dần dần hạ xuống, Trác Ngọc cũng cảm thấy được điều đó. Vì vậy, cô và Địch Á phân công nhau, Địch Á phụ trách săn thú, Trác Ngọc đi theo hái quả muối, quả bơ, khoai tây,…
Khắp nơi trong rừng chỗ nào cũng có thể thấy được quả dại, mỗi ngày Trác Ngọc và Địch Á đều hái đầy túi da thú cùng túi đeo lưng mang về sơn động.
Ở phía trước sơn động cách đó không xa chính là cánh rừng, Trác Ngọc thường đi nhặt củi khô, cành khô, có khi còn dùng đao xương chém những nhánh cây bị phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Cô tranh thủ thời gian thu thập củi đốt, những lá cây dễ đốt cùng với phần lớn những nhánh cây thật nhỏ thì dùng túi da thú hoặc túi đeo lưng kéo về trong sơn động còn những cành cây khô to đốt được lâu thì dùng cây mây buộc lại, kéo không nổi thì chờ Địch Á trở về giúp một tay.
Thời gian Địch Á săn thú cũng kéo dài hơn rất nhiều, mỗi ngày trời tối hắn mới trở về, mỗi lần đều mang về rất nhiều con mồi chất đống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-bac-si-o-vien-co/2162209/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.