Trác Ngọc ngồi trên lưng Địch Á từ từ trở về, dọc theo đường đi côn trùng kêu vang, chim hót líu lo khiến trong lòng Trác Ngọc càng thêm phiền não. Cô cảm thấy Địch Á là cố ý, biết rõ trái cây này có tác dụng kích tình, nhưng hắn thấy cô ăn cũng không ngăn cản, chính là vì muốn sàm sỡ cô, làm cho người ta thật giận. Cô muốn mắng người, đánh người, lại biết nắm đấm của mình cũng chỉ giống như gãi ngứa với Địch Á, khiến cho cô phải nghẹn một hơi bực bội.
Trên đường đi, Địch Á luôn cẩn thận quan sát nét mặt Trác Ngọc, hắn biết tâm tình Trác Ngọc không được tốt, cũng biết Trác Ngọc không muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng hắn lại sợ Trác Ngọc khó chịu, trong lòng rất mâu thuẫn.
Hai người dọc theo đường đi đều không nói chuyện, một loại an tĩnh quỷ dị bao phủ hai người.
Hai người trầm mặc trở lại sơn động cũ, chỉ mới qua mấy ngày mà sơn động đã có chút đổ nát, khắp nơi đều là bụi bặm, miếng che chỗ tắm rửa đã không thể dùng được nữa, trong góc sơn động đã có mấy con nhện “an cư lạc nghiệp”, còn có vài con muỗi không biết tên cũng tới “tham gia náo nhiệt”. Trác Ngọc ghét bỏ nhíu mày một cái.
Địch Á để đồ xuống, thấy nét mặt giống cái của mình thì vội vàng thu dọn sơn động, thu dọn xong lại săn mồi gác trên đống lửa làm cơm, lại nấu thêm một nồi canh.
Trác Ngọc tùy tiện ăn vài miếng liền không có khẩu vị, chỉ ngồi ở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-bac-si-o-vien-co/2162205/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.